Giờ phút này, Tiêu Sở Dịch trong lòng có ngàn vạn lời nói, cuối cùng chỉ hội tụ thành một câu ——
Tại sao mẹ nó lại là anh?
Nếu nói là trùng hợp, cái này cũng không khỏi trùng hợp quá nhiều rồi đi.
Mấu chốt là ánh trăng sáng to như vậy ngày nào cung lắc lư ở trước mặt cậu, cậu có chút sợ là sẽ không nhịn được.
Nội tâm tràn đầy chuyện khó nói nên lời, thần sắc Tiêu Sở Dịch có chút phức tạp, đang chần chờ, trong đầu lại loé lên một tia sáng.
Thịnh Dư Hàng, Thịnh Giáng Hà, mời người nhà...
Tốt, chân tướng đã được xâu chuỗi thành công.
Nếu thật sự muốn muốn tính toán, thì cái này chính là cậu tự mình cõng nồi.
Nhưng mà... Ai có thể ngờ rằng thành phố B lại nhỏ như vậy đâu, đi đâu cũng có thể gặp người quen.
Nếu là một giây sau Thẩm Bích Tiêu xuất hiện trước mặt cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Tiêu Sở Dịch vu vơ một hồi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại trong tầm mắt đối phương.
"Đúng vậy, thật trùng hợp." Tiêu Sở Dịch cứng đờ giật giật khóe miệng, không quên nhổ lá trúc trong miệng ta, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Dư Hàng, "Xin hỏi anh có chuyện gì sao?"
"Tôi là người nhà Thịnh Giáng Hà." Thịnh Dư Hàng nói, "Tôi là chú của nó, tạm thời giúp bố mẹ nó chăm sóc nó một thời gian."
Quả nhiên.
"Tôi là giáo viên chủ nhiệm mới của em ấy." Tiêu Sở Dịch xoay bút giữa hai ngón tay, đánh dấu trên giấy, nói tiếp, "Về phần vấn đề an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-anh-trang-sang-cua-tra-cong-he-roi/283120/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.