Ngoài ô mưa gió rả rích, nhưng tiếng nói của người bên cạnh vẫn truyền vào tai Tiêu Sở Dịch một cách chuẩn xác.
Tiêu Sở Dịch theo bản năng lui về phía sau, vài hạt mưa bị gió thổi bay vào mắt, tầm nhìn có chút mơ hồ.
Cậu chớp chớp mắt, khuôn mặt người trước mắt một lần nữa trở nên rõ ràng.
Từng được cậu miêu tả là nụ cười dịu dàng trên mặt như Lãng Nguyệt trên trời, ấm áp hơn cả mưa lạnh.
"Thịnh tổng thiên sinh lệ chất*." Tiêu Sở Dịch không chút nghĩ ngợi nói tiếp, "Gió mát trăng sáng trên thế gian cũng không bằng anh."
*Thiên sinh lệ chất: Vẻ đẹp tự nhiên, vẻ đẹp trời sinh.
Cậu cố ý kéo dài giọng điệu mang theo chút ý tứ trêu chọc, Thịnh Dư Hàng cũng không tức giận, ngược lại vui vẻ hỏi: "Tôi có thể xem như đây là lời khen ngợi không?"
“Đương nhiên.” Tiêu Sở Dịch dừng một chút, cười với anh, “Tôi đang khen anh trông rất đẹp mắt.”
“Vậy thì cảm ơn vì lời khen.” Thịnh Dư Hàng đắc ý cười, vừa nghiêng ô vừa đưa tay kéo người suýt bước vào mưa lại, “Nhưng nếu không phải nói ở nơi này thì tốt hơn."
Tiêu Sở Dịch sờ sờ gáy bị nước mưa làm ướt, thở dài: "Tôi vừa rồi suýt chút nữa là gọi xe rồi."
“Tôi nhắn tin cho cậu, cậu không nhận được sao?” Thịnh Dư Hàng kéo Tiêu Sở Dịch đi về phía cổng trường, “Tôi còn tưởng cậu nhận được tin nhắn rồi nên đợi ở đây chứ.”
Tiêu Sở Dịch lắc lắc bọt nước tích tụ trên màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-anh-trang-sang-cua-tra-cong-he-roi/1873617/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.