10/11/2022
Là một tên mù đường, thật sự rất xấu hổ đó.
Tiêu Sở Dịch muốn phản bác, nhưng thật sự không nói nên lời.
Đừng nói quay về đến con đường đón taxi về trường, nếu Thịnh Dư Hàng không đến tìm cậu, có lẽ cậu sẽ phải đi lòng vòng trong cái ngõ nhỏ này đến tối mới có thể ra.
Từ góc độ này, Thịnh Dư Hàng thực sự là một người chu đáo và ân cần.
Loại người tốt hiếm có này, không bị tên rác rưởi Thẩm Bích Tiêu kia ủi đi mất, thật sự là ông trời có mắt.
Tiêu Sở Dịch tâm trạng không tốt lắm khi nhớ đến tên cặn bã vẫn nằm chết trong ngõ kia, suy nghĩ không tự giác được bay xa.
Đánh thì đánh rồi nhưng chỉ có thể coi là món khai vị, mới chữa được triệu chứng thôi chứ chưa chữa được tận gốc.
Đương nhiên, chỉ cần có thể làm cho Thẩm Bích Tiêu cảm thấy khó chịu, cậu cũng không để ý nhiều lắm.
Mà Thẩm Bích Tiêu để ý nhất chính là chuyện gì?
Ngoại trừ tôn nghiêm và mặt mũi hắn, có lẽ cũng chỉ có ——
Ánh mắt Tiêu Sở Dịch lại nhìn về phía Thịnh Dư Hàng.
Đây thực sự là một gương mặt rất được lòng người khác, nhất là khi đối phương lại luôn dịu dàng và ân cần như vậy.
"Tôi đưa cậu về ký túc xá trước."
Thịnh Dư Hàng nhìn không hiểu sắc mặt phức tạp của Tiêu Sở, cũng không hỏi nhiều về Thẩm Bích Tiêu, chỉ nhắc nhở cậu chú ý những vết thương rất bắt mắt trên người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-anh-trang-sang-cua-tra-cong-he-roi/1873605/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.