Diệp Phi nhìn thấy lão Lưu và mấy đồng nghiệp trước cổng nhà máy, còn có một người không nên xuất hiện ở đây— Bạch Minh Ngữ.
Diệp Phi hơi bất ngờ, nhưng cũng khá mừng rỡ. Anh xuống xe, bước nhanh tới đó.
Mấy người hình như đang cãi vã, lão Lưu mặt mũi đỏ bừng, chỉ trỏ Bạch Minh Ngữ. Bạch Minh Ngữ hai tay đút túi, mắt nhìn lên trời, hoàn toàn không để ý tới lão Lưu.
“Lão Lưu? Chuyện gì thế? Bạch Minh Ngữ, sao cậu lại ở đây?” Diệp Phi hỏi.
“Đến chơi mà.” Bạch Minh Ngữ ngả ngớn đáp.
Lão Lưu nhe răng, lớn tiếng hỏi, “Đến chơi? Chỗ này có gì mà chơi?!”
Bạch Minh Ngữ ‘xì’ một tiếng, “Tôi thích chơi ở đâu thì chơi, chú quản được à?”
“Mày! Tao, tao, thằng ranh con!” Lão Lưu tính tình nóng nảy, chịu không nổi người khác tranh luận với mình, đặc biệt là người nhỏ tuổi hơn. Thấy thân phận trưởng bối và cảnh sát không dọa được đối phương, gã bắt đầu líu lưỡi.
“Được rồi lão Lưu, điều tra nghi phạm thế nào?” Diệp Phi cắt ngang màn đối thoại vô nghĩa của hai người.
“Căn cứ vào các đặc điểm đội trưởng cung cấp, cơ bản đã có thể xác nhận nghi phạm, vị này là chủ nhiệm phân xưởng, ông ấy sẽ đưa chúng ta đi.” Lão Lưu chỉ vào người đàn ông bên cạnh, nói tiếp, “Thực ra bọn tôi đang định đi thì thằng nhỏ này chẳng biết từ đâu chạy ra đòi đi cùng. Diệp đội trưởng, anh nói xem, thế này có trách tôi dông dài được không? Vây bắt nghi phạm là chuyện có thể đưa nó đi cùng sao? Nó thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/61874/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.