Bữa cơm này Diệp Phi ăn trong dày vò, anh rất buồn rầu, mới nửa năm không gặp, sao con nhỏ này lại bướng thế rồi? Thậm chí còn bướng hơn cả lũ con trai. Lúc ăn cơm cũng không chịu yên, mẹ Diệp lệnh anh phải tự dỗ nó ăn, anh chỉ đành chạy theo sau nó, vừa dỗ vừa chịu đựng nó dùng hai bàn tay đầy dầu mỡ túm lấy quần áo anh. Có mấy lần Diệp Phi suýt không chịu nổi, định tóm lấy nó trói vào ghế.
Sao trẻ con lại phiền phức thế này?
Hầu hạ tổ tông nhỏ ăn xong nửa bát cơm, Diệp Mạc chuyển sang hầu hạ nửa bát còn lại, cuối cùng Diệp Phi mới được ngồi ăn phần mình.
Chương Thụy Phương nhìn Diệp Sương, cười tươi như hoa, “Đứa nhỏ này bướng như con hồi xưa ấy! Haizz, Diệp Phi này, nuôi con không dễ nhỉ?”
Nhìn mẹ Diệp yêu quý cháu nội, Diệp Phi càng thêm quyết tâm giữ kín sự thật trong lòng. Nếu Trang Dao không nói, thì đứa nhỏ này vẫn là máu mủ của gia đình anh. Bản thân anh không thể tạo ra đứa trẻ nào cho nhà họ Diệp, thôi thì cứ để Diệp Sương bù vào chỗ trống đó vậy.
Diệp Phi buồn bực ăn cơm, không lên tiếng.
“Biết mẹ khổ thế nào chưa?”
Diệp Phi vâng dạ mấy lần, rồi ngước lên nhìn Chương Thụy Phương, “Mẹ lại có gì muốn nói à?”
Chương Thụy Phương vội vàng ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi, “Con này, mẹ thấy Tiểu Dao có ý nối lại với con đấy, con xem thế nào đi?”
Diệp Phi bất đắc dĩ đáp, “Mẹ nghĩ cái gì thế? Cô ấy sắp tái hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/61872/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.