Đến khoa Dược không tìm thấy Bạch Minh Ngữ, lần này Diệp Phi đã có kinh nghiệm, đến gặp thẳng Cố Kiệt, còn chưa tới nơi đã nghe một tiếng nổ vang trời, người xung quanh đều lao ra, nhìn về phía phòng thí nghiệm cuối hành lang. Một đống khói đen bốc ra từ cửa chính, mang theo thứ mùi điếc mũi. Diệp Phi lập tức mở đường xuyên qua đám sinh viên và giáo viên đang tụm lại xem trò hay, anh lấy ống tay áo bịt mũi, một mình xông đến trước cửa phòng thí nghiệm, vừa lúc đâm vào một người bị nổ đen xì từ đầu tới chân, người nọ vừa ho khan vừa chửi, “Bạch Minh Ngữ! Tao *** bà ngoại mày!”
Diệp Phi sửng sốt, vội đỡ lấy người nọ, hỏi, “Bạn học này, cậu bị thương à? Bên trong còn ai không? Bạch Minh Ngữ cũng ở trong à?”
“Không còn ai hết, có tôi thôi.” Anh chàng da đen nhìn nhìn Diệp Phi, “Anh… anh là anh cảnh sát lần trước?”
“Cậu là?” Diệp Phi cố gắng nhận biết hình dạng thật của anh chàng, nhưng không thành công.
Anh chàng da đen thảm thiết nói, “Tôi là Cố Kiệt đây mà! Lần trước chính tôi đưa anh đi tìm thằng ranh con Bạch Minh Ngữ đó!”
“Có chuyện gì thế?” Chủ nhiệm khoa vừa hay tin cũng chen vào, bắt gặp Cố Kiệt thì lớn tiếng hỏi.
Cố Kiệt vừa há miệng, trông thấy hiệu trưởng phía sau chủ nhiệm thì lập tức ngậm mồm.
Hiệu trưởng bịt mũi đi tới, ngó vào phòng thí nghiệm, nhìn thảm cảnh dưới đất, hai tròng mắt suýt rớt ra ngoài, nhíu mày rống to, “Cố Kiệt! Chuyện gì thế này?”
Cố Kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/61864/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.