Pháp y thanh lý toàn bộ thi thể rồi mang đi.
Diệp Phi có một số nghi vấn muốn tìm Bạch Minh Ngữ trao đổi, nhưng quay qua quay lại đã chẳng thấy cậu đâu. Về sau Diệp Phi nhận được một cú điện thoại, là Tiểu Trương khoa kỹ thuật gọi tới.
Diệp Phi nghe Tiểu Trương nói mà thiếu điều trúng gió.
Tiểu Trương báo cáo, thiếu mất hai vật chứng: Cúc áo và lông thú.
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng Diệp Phi suy đoán nhất định là Bạch Minh Ngữ lấy. Bạch Minh Ngữ này! Rốt cuộc ra tay lúc nào?!
Vừa mới cam đoan với anh, sao chỉ lát sau đã phát bệnh rồi? Mẹ nó bực quá!
Diệp Phi rất ít khi mắc lỗi, nhưng hôm nay chẳng rõ vì mệt hay vì gì khác mà lại làm ra một chuyện hết sức khờ dại.
Anh nén giận gọi lên tổng đài, nhắn là:
— Bạch Minh Ngữ, hạn cho cậu trong 20 phút mang theo vật chứng có mặt ở Đội hình sự, bằng không đừng trách tôi không nể tình.
Diệp Phi lái xe về đội chờ đúng 20 phút, chẳng thấy bóng dáng Bạch Minh Ngữ đâu. Anh vội vàng gọi cho Kiều Minh Phong, hỏi địa chỉ nhà Bạch Minh Ngữ.
“Cậu gọi là nó đến mà.”
“Cậu ta không gọi lại cho tôi.”
“Thế thì cậu cứ chờ đi, nó đọc được tin nhắn sẽ gọi cho cậu ngay thôi.”
“Tôi có việc gấp! Anh cho tôi biết địa chỉ nhà cậu ta.”
“Tôi cũng không biết mà.”
“Cậu ta là em họ của anh mà anh không biết nhà cậu ta ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cong-su/3077662/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.