Chương trước
Chương sau
Hiệu trưởng trường Trung học số 2 Hành Lâm báo cáo lên Sở Giáo dục về kế hoạch phát triển trong tương lai của trường đã nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ đến từ lãnh đạo các cấp.

Được Sở Giáo dục cho phép, ngay khi thầy Hiệu trưởng quay về đã lập tức cho gọi Giang Sơ Niên đến phòng làm việc của mình, hỏi cậu ấy rằng liệu việc học ở trường có gặp phải khó khăn gì hay không.

Ông ấy đưa cho Giang Sơ Niên một tờ đơn thu thập ý kiến, bảo cậu ấy hãy nêu ra một vài vấn đề mình gặp phải liên quan đến cơ sở vật chất của trường.

Từ lời kể của giáo viên chủ nhiệm lớp Giang Sơ Niên, ông đã biết mấy ngày trước có một học sinh đã bắt nạt Giang Sơ Niên.

Thầy Hiệu trưởng rất quan tâm về vấn đề này.

Ban lãnh đạo Sở Giáo dục luôn nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại, rằng nhất định phải tăng cường việc bảo vệ đối với những học sinh bị tàn tật, đặc biệt là về phương diện sức khỏe tâm lý.

Rồi mai đây trường học sẽ nhận thêm nhiều học sinh giống như Giang Sơ Niên vậy, nếu như không thể nuôi dưỡng được nếp sống giúp đỡ, hỗ trợ giữa các học sinh với nhau thì sự việc bắt nạt rồi sẽ có ngày tái diễn.

Thầy Hiệu trưởng còn bảo Giáo viên chủ nhiệm của Giang Sơ Niên phải để ý cậu ấy nhiều hơn nữa, còn phải nghiêm túc nói chuyện với học sinh đã bắt nạt Giang Sơ Niên, mai sau chuyện này mà còn xảy ra nữa sẽ không xử lý khoan hồng như trước đâu.

Không biết là ai tuồn tin ra ngoài, chẳng bao lâu cả trường số hai đồn ầm lên chuyện nhà Phó Hàn Chu thuộc hàng đại gia.

Trên diễn đàn trường đã thảo luận ròng rã tận mấy ngàn topic, không ít học sinh nữ các trường khác nghe phong thanh mò đến, tò mò phỏng đoán về gia thế của Phó Hàn Chu.

Dáng vẻ rất đẹp mã, gia thế lại tốt, nên chỉ trong một đêm các cô gái ở Hành Lâm đã xuýt xoa không ngớt, rằng bá tổng trong mấy cuốn tiểu thuyết Mary Sue* đã xuất hiện rồi.

(*: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu)

Hiện tại xu hướng ghép cặp nam-nam vẫn còn chưa quá phổ biến, dù là người thứ hai được đề cử trở thành hot boy trường thì Tô Vân Cảnh cũng chỉ biến thành phông nền cho Phó Hàn Chu mà thôi, độ thảo luận đề tài quan hệ giữa hai người hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Giống hệt như Tsukasa và Sojiro* trong Vườn sao băng ấy, thì ở đây Tô Vân Cảnh chính là nam phụ mang danh mỹ nam đẹp như hoa.

(* Tsukasa và Sojiro lần lượt là nhân vật phiên bản Nhật Bản của Goo Jun Pyo và Kim Bum) Mấy năm gần đây các cô gái đều chỉ thích hình tượng bá tổng, dạng con trai ấm áp như Tô Vân Cảnh chỉ có thể đứng sang một bên thôi.

Giờ học sáng, chỗ bàn của Phó Hàn Chu đầy ắp đống thư tình và sô cô la chẳng biết từ đâu ra.

Tô Vân Cảnh liếc mắt phỏng đoán, số thư tình ít nhất cũng phải lên đến hai, ba mươi phong. Cậu còn chưa biết chuyện đang diễn ra trên diễn đàn trường, vậy nên khi thấy chúng thì ngớ cả người mất tận mười phút.

Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đến kiểm tra vào tiết đọc sớm, Phó Hàn Chu gom hết đống thư tình lẫn sô cô la lại, mặt chẳng hề thay đổi đưa cho giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm dạy học bao nhiêu năm trời rồi mà chưa bao giờ ông thấy qua tình cảnh thế này: “... Đây là?”

“Em không biết, sáng nay em thấy chúng ở trên bàn.” Vẻ mặt Phó Hàn Chu rất lạnh nhạt, trả lời thầy xong thì quay lưng đi về chỗ ngồi.

“Ồ, tôi cũng được hai bức này.”

Tô Vân Cảnh vừa mới mò ra được hai lá thư trong hộc bàn thì đã bị Phó Hàn Chu lấy đi, giao luôn cho giáo viên chủ nhiệm.

Tô Vân Cảnh: …

Cậu cũng không biết hai bức ấy là gửi đến cậu, hay vốn muốn gửi cho nhóc cool ngầu mà để nhầm bàn kia mà.

Giáo viên chủ nhiệm cầm lên đống thư tình lẫn socola của chính chủ, cười tít mắt nhìn lướt qua toàn bộ phòng học.

Bỗng có một học sinh lẳng lặng cúi gầm mặt dưới cái nhìn ấy.

Nhiều thư như thế, không phải tất cả đều do học sinh nữ lớp họ viết. Thầy chủ nhiệm sống lâu thế rồi mà chưa giao giờ chứng kiến có học sinh nào được yêu thích nhiều như vậy.

Nhưng mà ông ấy cũng không định truy xét gì thêm: “Thầy thấy bạn Phó Hàn Chu lớp ta chỉ có chí hướng muốn học cho thành tài chứ không định học đòi dăm ba chuyện tuổi mới lớn kia, cho nên thầy sẽ không hủy hết đống thư này đi.”

Rồi thầy lại nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Nhưng không được có lần sau đâu. Mai mốt mà chuyện này còn xảy ra, hôm họp phụ huynh thầy sẽ để từng đứa lên bục đọc thư mình viết cho mọi người nghe đấy.”

“Học hành cho đàng hoàng đi.” Thầy Chủ nhiệm đưa sô cô la cho lớp trưởng: “Phân phát cho mọi người ăn đi, đừng để phí.”

Dứt lời, thầy cầm đống thư tình đi mất.

Có cậu bạn định ầm ĩ giỡn hớt, nhưng thấy có Phó Hàn Chu ở đây, xoay quanh cậu là cả đống tin đồn, chẳng ai lại dám đùa cợt trước mặt cậu cả.

Tô Vân Cảnh có được tình trạng thiên thời, địa lợi, nhân hòa thế này, bèn luồn tay phải xuống dưới ngăn bàn, lặng lẽ nhích qua bên cạnh rồi giơ thẳng ngón tay cái lên.

Tô Vân Cảnh: “Cách xử lý này ngon nghẻ ghê luôn!”

Phó Hàn Chu đang xem sách ngữ văn, vừa dời mắt xuống đã trông thấy bàn tay của Tô Vân Cảnh.

Môi cậu cong lên rất nhẹ, vươn ngón trỏ ra đụng vào bụng ngón cái của Tô Vân Cảnh, rồi nhẹ nhàng đẩy tay cậu về chỗ cũ.

Tô Vân Cảnh bật cười.

Chiêu này của Phó Hàn Chu vừa ổn thỏa, vừa chuẩn xác, vừa mạnh bạo, b0p ch3t tất cả tâm tư yêu sớm của vô số người từ trong nôi. Sau này sẽ chẳng còn ai dám viết thư tình gửi cho cậu nữa.

Nhưng cũng bởi vì hành động rất đỗi vô tình này của nhóc cool ngầu mà ngạc nhiên thay, còn khiến nhiều cô bạn đắm đuối hơn nữa, xuýt xoa cảm thán cậu sao mà vừa ngầu vừa cá tính.

Chức hot boy lạnh lùng này từ đấy vững vàng như núi.

Tô Vân Cảnh vô tình biết được Phó Hàn Chu còn có biệt danh “hoàng tử băng giá” thì cười ngả nghiêng đến mức suýt té lộn nhào xuống giường.

Còn ngứa đòn mà lấy chân đá đá lên giường trên.

Phó Hàn Chu đang nằm ôm gấu bông trong lòng, vừa học thuộc lòng đống văn cổ điển vừa hơi nghiêng người xuống.

“Cậu có xem qua diễn đàn trường mình chưa? Mấy cô gái gọi cậu là “Hoàng tử băng giá” đấy.” Tô Vân Cảnh cười đến ứa nước mắt, cậu ôm laptop đưa ra cho Phó Hàn Chu xem.

Nhóc cool ngầu chẳng lấy làm hứng thú, rất bình tĩnh “à” một tiếng rồi lại nằm xuống tiếp tục tụng mớ văn cổ kia.

Phản ứng nhạt nhẽo của Phó Hàn Chu cũng chẳng thể dập tắt niềm đam mê bất diệt của Tô Vân Cảnh: “Trên diễn đàn còn có một bài văn viết về cậu nữa này, tôi đọc cậu nghe thử nhé.”

“Cậu là vị vua của bóng tối, sở hữu tướng mạo đẹp đẽ như một thiên thần. Đôi đồng tử tối đen, sâu hun hút khiến người ta chẳng thể nắm bắt, sống mũi cao vút hệt như một ngọn núi, đôi môi đỏ mọng mang hương thơm mềm mại…”

Đọc đến quả “đôi môi đỏ mọng mang hương thơm mềm mại”, Tô Vân Cảnh nhịn hết nổi rồi.

Tác giả viết bài này từng ngửi miệng của Phó Hàn Chu rồi hả, không thì sao mà cô bạn đấy biết được mùi hương của cậu thế nào?

Tô Vân Cảnh ôm lấy máy vi tính cười đến sái quai hàm. Bỗng có một viên xí muội ném từ bên trên xuống giường cậu.

Ý Phó Hàn Chu đã thể hiện rất rõ rồi, cậu muốn Tô Vân Cảnh im miệng, đừng quậy nữa.

Tô Vân Cảnh bèn đứng dậy, vừa định xem thử xem miệng của nhóc cool ngầu có thật là có mùi hương gì hay không thì đã trông thấy cậu đang cầm đọc sách ngữ văn.

Phó Hàn Chu liếc nhìn cậu một cái.

Nhìn đôi đồng tử đen nhánh của Phó Hàn Chu, Tô Vân Cảnh nhớ đến bảy từ mình vừa đọc: “Khiến người ta chẳng thể nắm bắt.”

Tô Vân Cảnh nén lại khóe miệng muốn cười toe toét rồi lùi về lại giường của mình, không làm phiền vị vua của bóng tối có ngoại hình đẹp đẽ như thiên thần tập trung học hành, ngày ngày tiến bộ nữa.

Ngày trước, lúc Phó Hàn Chu còn ở Nam Trung, vì một mái tóc dài ngang lưng mà đã trở thành tâm điểm chú ý.

Bây giờ, khi tại trường Trung học số 2 Hành Lâm lại trở thành một nhân vật có độ ảnh hưởng lần nữa, cậu cũng chẳng có phản ứng quá khích gì hơn, vẫn tiếp tục sóng vai cùng Tô Vân Cảnh trên lộ trình ba điểm một đường:

Đến trường, tan học thì đưa Giang Sơ Niên về, sau đó thì quay về nhà họ Văn.

Sau khi tháng mười một đến, tiết trời càng ngày càng lạnh, Phó Hàn Chu đã quàng lên chiếc khăn choàng đỏ mà Tô Vân Cảnh đã mua cho cậu kia.

Trên đường về nhà, Phó Hàn Chu và Tô Vân Cảnh học thuộc mớ công thức hóa học.

Trong quãng thời gian này, nhóc cool ngầu rất chịu khó học hành, hơn nữa cậu vốn thông minh, rất nhiều kiến thức dạy một chút thôi đã hiểu ra rồi, mặt học tập có tiến bộ vượt bậc.

Nhưng mà cậu yếu quá nhiều môn, nếu tiếp tục học theo chương trình học này thì thi vào trường đại học hạng hai chất lượng kém cạnh hơn còn khó chứ nói gì đến các trường đại học hàng đầu.

Cũng còn may là ở thời điểm này Sở Giáo dục vẫn còn chưa hủy bỏ quy định được học lại năm lớp mười hai.

Sau khi đưa Giang Sơ Niên về nhà, trên đường về, Tô Vân Cảnh bàn bạc chuyện học lại với Phó Hàn Chu.

Tô Vân Cảnh muốn học trường đại học hàng đầu chung với Phó Hàn Chu, nhưng nếu như không thể là trường hàng top thì Tô Vân Cảnh cũng không quá tiếc nuối.

Cho nên vấn đề học lại này phải xem ý của Phó Hàn Chu thế nào. Nếu như Phó Hàn Chu chọn học lại thì cậu có thể cùng học lại chung với cậu.

Lúc Tô Vân Cảnh đang hỏi ý kiến Phó Hàn Chu, thì bỗng dưng có một bóng đen lao thẳng đến.

Người kia đội mũ lưỡi trai, cả người mặc đồ đen, dưới ánh sáng nhập nhòe nơi con hẻm khó mà chú ý đến.

Tô Vân Cảnh thoáng cảm giác có gì đó không đúng. Cậu quay đầu nhìn sau lưng mình một cái thì thấy kẻ kia móc ra một con dao bấm từ trong ngực mình rồi dâm thẳng về phía Phó Hàn Chu.

Đầu óc Tô Vân Cảnh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động luôn rồi.

Cậu bắt lấy cánh tay Phó Hàn Chu rồi mạnh mẽ kéo Phó Hàn Chu ra sau, né tránh được kẻ kia.

Con dao bén nhọn cứa qua mu bàn tay Tô Vân Cảnh khiến máu chảy dài, đau đến mức Tô Vân Cảnh hít một ngụm khí lạnh.

Tên đầu sỏ gây án kia dường như cũng bị kinh sợ, hắn ta cầm con dao dính máu xoay người bỏ chạy.

Phó Hàn Chu nghe thấy tiếng động, khi cậu quay đầu lại thì đã trông thấy mu bàn tay tứa máu của Tô Vân Cảnh, đôi đồng tử đen kịt kia co rút mạnh một cái, sắc mặt thoắt cái rất khó coi.

Dòng máu đỏ thẫm men theo đầu ngón tay Tô Vân Cảnh mà nhỏ xuống. Phó Hàn Chu kéo tay cậu qua, thực hiện một hành động ngoài dự liệu.

Cậu ấy cúi đầu ngậm lấy vết thương của Tô Vân Cảnh, từng ngụm từng ngụm hút máu của cậu.

Tô Vân Cảnh bối rối chừng hai, ba giây, định rút tay về theo bản năng, nhưng người kia lại nắm rất chặt.

Thấy vẻ mặt của Phó Hàn Chu có phần kỳ lạ, Tô Vân Cảnh vội vàng hỏi han: “Cậu sao thế?”

Phó Hàn Chu như một người mắc chứng sợ máu vậy, môi trên môi dưới run lên bần bật, trên môi còn vương lại máu của Tô Vân Cảnh, trông hệt như một ma cà rồng chuyên đi hút máu vào ban đêm.

“Có…” Cậu khó nhọc cất tiếng: “Sâu.”

“Sao?” Tô Vân Cảnh không nghe rõ lắm: “Cậu bảo có sâu à? Trên tay có sâu sao?”

Dao nhọn sắc bén cứa ra một vết thương không nhỏ trên mu bàn tay Tô Vân Cảnh.

Vô vàn con sâu trắng đang tranh nhau bò ra từ trong máu thịt, hệt như nguồn suối chảy trắng xóa như châu ngọc, như xịt một bình tuyết, lúc nhúc dày đặc.

Mi mắt Phó Hàn Chu giật liên hồi như có bệnh, cậu lại hút lấy miệng vết thương của Tô Vân Cảnh, muốn hút hết đống sâu bọ kia ra ngoài.

Vẻ lo sợ của nhóc cool ngầu có gì đó hơi sai, dường như đang phát bệnh.

Bây giờ Tô Vân Cảnh chẳng buồn đoái hoài đến vấn đề người kia là ai nữa, cậu khẽ ôm lấy Phó Hàn Chu.

“Cậu bảo trên tay tôi có sâu, phải vậy không?” Tô Vân Cảnh lờ mờ hiểu rõ được là Phó Hàn Chu đang làm gì.

“Đó không phải là sâu đâu, là máu đấy.” Tô Vân Cảnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cậu: “Tôi chỉ bị thương chút thôi, bôi ít thuốc là ổn rồi.”

Có vẻ là lời Tô Vân Cảnh nói có tác dụng, Phó Hàn Chu ngước mắt lên, nhìn cậu với vẻ mờ mịt.

Trong tiểu thuyết có nhắc đến, vì Phó Hàn Chu tận mắt nhìn thấy mẹ ruột mình nhảy lầu nên từ đó về sau cậu mới bắt đầu có ảo giác.

Cho nên Tô Vân Cảnh đoán rằng, hẳn là khi ấy Phó Hàn Chu nhìn máu chảy tràn ra từ cơ thể của mẹ Phó nhầm thành sâu trắng.

Hiện giờ Tô Vân Cảnh bị thương lại k1ch thích đến cậu, nên cậu mới xuất hiện ảo giác.

Giọng nói Tô Vân Cảnh vang lên từ tốn trấn an cậu: “Tôi không sao mà, trên tay chỉ bị cứa mất một lớp da thôi, bôi thuốc là ổn rồi.”

Tô Vân Cảnh không muốn máu của mình lại k1ch thích Phó Hàn Chu thêm nữa, bèn dùng bàn tay còn lại che kín mắt Phó Hàn Chu.

Sắc mặt Phó Hàn Chu trắng bệch, cả người cậu run lên bần bật.

Đó không phải là máu, đó là sâu. Chúng nó sẽ chui vào thân thể cậu, cắn xé rồi nuốt chửng cậu.

Sẽ mang cậu rời xa.

Đáy mắt Phó Hàn Chu chìm ngập trong cõi sương mù, hệt như làn sương mờ buổi hừng đông ngày thu, đậm đến thế, dày đến thế.

Hàng lông mi dài mảnh của cậu quét qua lòng bàn tay của Tô Vân Cảnh rất nhẹ. Hơi ngứa, và tê dại.

“Đi cùng tôi nào.” Tô Vân Cảnh bỏ tay khỏi mắt Phó Hàn Chu, nắm lấy cổ tay cậu kéo Phó Hàn Chu theo mình đến phòng khám trong khu nhà.

Phó Hàn Chu đi cùng Tô Vân Cảnh theo bản năng, nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn chòng chọc vào đường máu chảy trên mu bàn tay Tô Vân Cảnh.

Sâu trắng ngày càng nhiều, chúng nó đã bám đầy lên tay Tô Vân Cảnh rồi.

Vốn dĩ chỉ là một vết thương dài mảnh do dao gây ra, bị chúng nó gặm c4n thành một lỗ máu lớn khủng khiếp, càng ngày càng có nhiều sâu chui ra từ bên trong.

Môi Phó Hàn Chu run rẩy, nhưng đuôi mắt càng hiện rõ vẻ hung tợn, vùng cơ thịt hai bên gò má căng chặt. Cậu không kiểm soát được mình, cậu muốn nhai sống, nuốt cho bằng hết đống giòi bọ ấy.

Tô Vân Cảnh vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Tô Vân Cảnh, thấy Phó Hàn Chu định hút máu trên mu bàn tay cậu tiếp, Tô Vân Cảnh bèn vội vàng che lại mắt Phó Hàn Chu.

“Cậu quên rồi sao? Lần trước chẳng phải mũi cậu cũng chảy máu đó à? Sau đó tụi mình đến phòng y tế chữa một hồi mới hết chảy đó thôi.”

“Chỉ là máu thôi, không có sâu bọ gì đâu. Trên thế giới này không có loại sâu ấy đâu.”

Tô Vân Cảnh vừa dắt Phó Hàn Chu đang phát bệnh đi, vừa lo rằng tên cầm dao ban nãy sẽ quay trở lại.

Thời điểm này người qua kẻ lại thưa thớt, đèn đường cũng bị hỏng, ai biết được, biết đâu tên đó quay lại tấn công nữa thì sao.

Hành động của đối phương rõ ràng là nhằm vào Phó Hàn Chu.

Nhưng mà dường như không có ý định sát hại cậu, bởi vì hướng mà người đó nhằm vào là cánh tay của Phó Hàn Chu, cho nên khi Tô Vân Cảnh vươn tay kéo Phó Hàn Chu lại mới bị thương ở chỗ đó.

Cũng còn may Phó Hàn Chu không làm to chuyện, chỉ một mực muốn hút máu trên tay cậu.

Lúc đến phòng khám, bác sĩ kiểm tra qua thì thấy vết thương không sâu, chỉ băng bó lại cho Tô Vân Cảnh.

Phó Hàn Chu ngồi ngay bên cạnh Tô Vân Cảnh, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, trên đôi mắt hẹp dài được phủ lên một bàn tay.

Tô Vân Cảnh sợ tình trạng của cậu sẽ trở nặng, nên không muốn để Phó Hàn Chu nhìn quá trình bác sĩ băng bó cho mình.

Cảm nhận được Phó Hàn Chu ngồi chẳng yên, Tô Vân Cảnh mới nói: “Đừng ngọ nguậy.”

“Có đau không?” Đôi bàn tay Phó Hàn Chu nắm chắc cánh tay của Tô Vân Cảnh, cổ họng nhấp nhô: “Còn… máu chảy nữa không?”

Thật ra, cậu muốn hỏi là còn sâu không. Nhưng Tô Vân Cảnh vẫn luôn miệng nói nó không phải sâu, mà là máu.

“Sắp xong rồi, bác sĩ đang trị thương cho tôi này. Sẽ xong nhanh thôi.” Tô Vân Cảnh an ủi Phó Hàn Chu.

Bác sĩ phòng khám không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát hai người họ một cái.

Sau khi đã băng bó kỹ, bác sĩ đứng lên soạn ít thuốc hạ sốt cho Tô Vân Cảnh.

Chờ cho bác sĩ đi khuất, lúc nào Tô Vân Cảnh mới thả tay khỏi mắt Phó Hàn Chu, giơ phần tay băng vải lên cho cậu nhìn.

“Nhìn xem, đâu có sâu bọ gì đâu nào?”

Phó Hàn Chu dè dặt cầm lấy bàn tay của Tô Vân Cảnh, chẳng nói câu nào.

Bác sĩ lấy ra mấy loại thuốc hạ sốt rồi dặn dò Tô Vân Cảnh hai ngày nữa đến thay băng, trong khoảng thời gian này cố gắng đừng đụng nước.

Trả tiền xong, Tô Vân Cảnh cầm theo thuốc cùng Phó Hàn Chu đi về.

Trông như Phó Hàn Chu đã trở lại bình thường, hoặc không. Suốt cả quãng đường về cậu một mực cầm tay Tô Vân Cảnh, sóng vai đi cùng Tô Vân Cảnh, trông dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.

“Báo cảnh sát chưa?” Phó Hàn Chu đột ngột hỏi một câu.

Tô Vân Cảnh lại lắc đầu: “Còn chưa nữa.”

Phó Hàn Chu chẳng nói gì thêm, ánh mắt sâu thăm thẳm cụp xuống, cũng không biết là đang nghĩ ngợi điều gì.

Tô Vân Cảnh báo cảnh sát, ở đồn cảnh sát lấy lời khai với Phó Hàn Chu.

Dựa theo kinh nghiệm phá án nhiều năm qua, cảnh sát có cùng suy đoán với Tô Vân Cảnh, họ đều cảm thấy đây là ân oán cá nhân. Vì nếu có ý định cướp bóc thì không thể nào ngay lập tức vung dao xuống tay được.

Nghe được chuyện Tô Vân Cảnh bị người ta đâm bị thương, Văn Yến Lai cùng Thẩm Niên Ôn ngay lập tức ngồi máy bay quay về.

Tuy nói rằng chuyện của cậu chẳng có gì là to tát, nhưng việc cả hai đều bình an hoàn toàn là nhờ may mắn cả.

Suốt hai ngày nay Quách Tú Tuệ cứ len lén lau nước mắt.

Người nhà họ Văn cũng không yên tâm, bởi vì ngày mà hai vợ chồng anh trai Văn Yến Lai gặp tai nạn, thật ra Văn Từ cũng có ở trong xe.

Chỉ là Văn Từ ngồi phía sau xe, phúc lớn mạng lớn. Hai người ngồi ở ghế lái và phó lái chết ngay tại chỗ, còn cậu chỉ bị chấn động não và bị kính xe xây xát thôi.

Cho nên chuyện Tô Vân Cảnh gặp phải lúc bấy giờ khiến người trong nhà đều cực kỳ sợ hãi.

Còn Phó Hàn Chu chỉ phát bệnh lúc mới xảy ra chuyện, về sau cậu rất im lặng, bình thường đến mức bất thường.

Tô Vân Cảnh để tâm quan sát nhóc cool ngầu hai ngày nay nhưng vẫn không nhìn ra đầu mối gì, chỉ là trong lòng cậu chẳng thấy yên tâm chút nào.

Bởi vì lo lắng về tình trạng của Phó Hàn Chu, thêm việc cảnh sát cũng chưa bắt được kẻ kia, hiếm có khi nào Tô Vân Cảnh ngủ không ngon giấc.

Hai đêm nay giấc ngủ của cậu khá tệ. Đến nửa đêm cậu sẽ giật mình tỉnh lại, vừa ngủ chưa được bao lâu thì cậu cảm giác bên cạnh mình hình như có người.

Cơ thể bật lên trạng thái cảnh giác, khiến Tô Vân Cảnh bừng tỉnh.

Cậu mở mắt, trông thấy một bóng hình cao gầy khẽ cúi mình bên mép giường cậu.

Ánh sáng trong phòng nhá nhem, nhưng Tô Vân Cảnh vẫn có thể thấy rõ ngoại hình của người đó, là Phó Hàn Chu.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy từ trên giường: “Sao không ngủ đi?”

Khuôn mặt Phó Hàn Chu trông rất mơ hồ, nhìn bàn tay được băng vải lại, chẳng nói lời nào.

Hàng lông mi cụp xuống hằn lên lớp bóng mờ nặng trĩu, toát lên vẻ muộn phiền khó lòng giải thích.

“Hàn Chu?” Tô Vân Cảnh thấy cậu chẳng nói gì, bèn vươn tay chạm vào cậu.

Đầu ngón tay cậu vừa lướt qua bờ vai rộng của Phó Hàn Chu thôi mà đã nhận thấy ngay cơ thể Phó Hàn Chu căng chặt một cách rất bất thường, bắp thịt phần cánh tay còn đang co giật.

Tô Vân Cảnh thấy tình trạng có vẻ không ổn, lập tức ngồi thẳng người lên: “Cậu gặp ác mộng à? Hay là lại nhìn thấy sâu nữa rồi?”

Phó Hàn Chu vẫn nhìn chằm chằm gắt gao mu bàn tay của Tô Vân Cảnh như cũ.

Khi Tô Vân Cảnh thấy được tầm mắt ấy thì như đã rõ ràng điều gì, cậu cất tiếng hỏi Phó Hàn Chu: “Cậu sợ trên tay tôi còn mấy con sâu trắng đấy à?”

Lúc bấy giờ Phó Hàn Chu mới có phản ứng. Cậu nhìn Tô Vân Cảnh, khẽ gật đầu xác nhận.

Bác sĩ ở phòng khám bảo Tô Vân Cảnh ngày mai đến thay băng, mặc dù vết thương còn chưa liền lại hẳn, nhưng cậu đoán là nó cũng không còn chảy máu nữa.

Không chảy máu nữa, thì sẽ không khiến Phó Hàn Chu bị k1ch thích.

“Không có sâu đâu. Cậu không tin thì cởi băng vải ra nhìn thử đi.” Tô Vân Cảnh dí tay mình tới.

Giọng Phó Hàn Chu rất khàn: “Sẽ đau chứ?”

Tô Vân Cảnh cười đáp: “Không đâu, bác sĩ có đắp một miếng gạc lên nữa, băng vải không dán thẳng lên phần thịt, cậu gỡ nhẹ thôi thì tôi sẽ không đau đâu.”

Yết hầu của Phó Hàn Chu nhấp nhô ở cổ họng.

Cậu cụp mắt, cẩn thận cởi tấm băng vải ra.

Giữa miếng băng vải và vết thương có một miếng gạc trong suốt, bên trên vẫn còn vết máu nhạt đọng lại.

Miếng gạc gần như hòa làm một với vết thương, sau khi Tô Vân Cảnh cắn răng để Phó Hàn Chu bóc nó ra, một đường vết thương vẫn còn chưa khép miệng hiện ra.

Phần mô thịt ở chỗ vết thương trắng hếu, phần thịt xung quanh lớp mô thì sưng to, hệt như miệng của một con cá xấu xí vậy.

“Có phải chẳng có con sâu nào hay không?” Tô Vân Cảnh hỏi Phó Hàn Chu.

Hàng mi dày của Phó Hàn Chu khẽ run, giống hệt như một chú bướm đang đập cánh không ngừng nghỉ, lông mi run lên một cái, sương mù nơi đáy mắt cũng đậm hơn mấy phần.

Sắc đỏ dần hiện lên dọc theo đuôi mắt, như vết son được tán dần ra vậy.

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo trên mu bàn tay Tô Vân Cảnh.

Tô Vân Cảnh thoáng sửng sốt, đây là… phản ứng khi bị k1ch thích của Phó Hàn Chu sao?

Phó Hàn Chu khẽ cúi mình trước cậu, cầm tay cậu, hôn lên mu bàn tay cậu với vẻ dịu dàng vô cùng.

Nếu như không phải khung cảnh hiện tại có hơi sai sai, Tô Vân Cảnh còn lầm tưởng mình đang được cầu hôn ấy chứ.

Dằn lại nỗi lúng túng trong lòng, Tô Vân Cảnh nói: “Đợi mấy ngày nữa thì vết thương sẽ liền lại ngay thôi, đừng lo lắng. Tôi không sao, cũng không có bị sâu bọ cắn đâu.”

Tâm trạng của Phó Hàn Chu lại chẳng hề có chuyển biến, làn sương mờ trong mắt cậu ngày một dày đặc hơn.

Dáng vẻ rũ mi mắt của Phó Hàn Chu hệt như một búp bê làm bằng sứ cực kỳ yếu ớt dễ vỡ.

Tô Vân Cảnh thật sự không đành nhìn thấy cậu như thế, bèn bước xuống giường, cúi người ngang tầm, nhìn cậu.

“Cậu nhìn tôi cho kỹ đi này. Tôi có thể chạy có thể nhảy, chỉ là trên tay hiện giờ có một vết thương thôi, đây đâu phải chuyện to tát gì đâu?”

Phó Hàn Chu nhìn Tô Vân Cảnh, nhìn đôi môi cậu hé ra rồi đóng lại, lúc lên tiếng dường như có thể nhìn thấy đầu lưỡi mềm mại ướt át bên trong.

Vì hiểu tâm trạng Phó Hàn Chu xuống thấp như thế là do mình bị thương, nên Tô Vân Cảnh dồn hết tâm sức để an ủi cậu.

Rồi bỗng dưng một thứ gì đó mềm mại ráo hoảnh dán đến, chạm lên môi cậu, mang theo chút lạnh lẽo.

Đầu Tô Vân Cảnh trong phút chốc nổ tung.

Cái này…

Hôn tay cậu thì cậu miễn cưỡng hiểu được, nhưng thế này là thế nào?

Giờ đây đầu óc Tô Vân Cảnh đã hóa trống rỗng, một đoạn văn trên diễn đàn trường bỗng dưng xuất hiện không đúng lúc – “đôi môi đỏ mọng mang hương thơm mềm mại”.

Môi của Phó Hàn Chu chẳng có hương gì cả, chỉ có vị nhàn nhạt của kem đánh răng thôi.

Nhưng đúng là mềm thật.

Tô Vân Cảnh trừng to mắt nhìn Phó Hàn Chu, đầu óc cứ thế mà chết máy luôn.

Nhưng mà khuôn mặt gần trong gang tấc kia sao trông còn mờ mịt hơn cậu vậy.

Hàng mi Phó Hàn Chu bị nước mắt thấm ướt, đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh nước, trông mờ mịt luống cuống vô cùng, dường như cũng chẳng biết mình vừa làm gì.

Tô Vân Cảnh mặt đối mặt với Phó Hàn Chu trong bầu không khí vô cùng kỳ quặc, ai cũng ngơ ngác chẳng hiểu ra sao. Nhưng được thêm nhan sắc bồi vào, trông Phó Hàn Chu còn vô tội hơn cả cậu nữa.

Dòng suy nghĩ của Tô Vân Cảnh đảo điên mấy hồi.

Đang lúc Tô Vân Cảnh rối bời chẳng hiểu tại sao, Phó Hàn Chu lại cụp mắt xuống, tiến đến, dựa vào vai cậu.

Cơ thể Tô Vân Cảnh cứng đờ.

Nhóc cool ngầu vốn dĩ đã dính người, nhìn từ một góc độ khác thì hai người bọn họ có thể coi là bạn bè từ nhỏ cùng lớn lên.

Khi còn bé, Phó Hàn Chu cũng dính lên người cậu như thế, trong mắt Tô Vân Cảnh thì Phó Hàn Chu cứ như chớp mắt thôi đã hóa thành một cậu thiếu niên mười bảy tuổi rồi.

Thế nên tư tưởng của Tô Vân Cảnh vẫn không có thay đổi gì mấy. Phó Hàn Chu thỉnh thoảng ôm cậu, cọ cọ vào người cậu, Tô Vân Cảnh chẳng thấy có gì lạ.

Nhưng giờ lại đột ngột có chút không được tự nhiên.

“Tôi gặp ác mộng, trông thấy cậu rời đi.” Phó Hàn Chu nỉ non với giọng nhẹ bẫng, hệt như một chú dê con lạc đường: “Tìm cách nào cũng không tìm được.”

Thoáng chốc, Tô Vân Cảnh cảm giác bên tai mình bỗng dưng ẩm ướt.

Nhận ra hình như nhóc cool ngầu khóc, tay chân Tô Vân Cảnh luống cuống, cũng cảm thấy đau lòng theo.

“Đừng nghĩ lung tung thế, chẳng phải tôi đang ở đây à?”

Tô Vân Cảnh hết dỗ dành rồi lại an ủi, khuyên nhủ Phó Hàn Chu lên giường nằm.

Nhóc cool ngầu vùi mình bên cạnh Tô Vân Cảnh, tâm trạng rất tệ nên chẳng nói lời nào.

Mãi đến khi Tô Vân Cảnh vào giấc, Phó Hàn Chu mới mở to hai mắt, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú khi say ngủ của cậu thiếu niên, rồi lại sờ lên môi mình, vẻ mặt vừa kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc.

Ban nãy Phó Hàn Chu cũng chẳng nhận thức được mình đã làm gì, đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần thì cậu đã tiến lên rồi.

Vẻ mặt Tô Vân Cảnh rất kinh ngạc, rõ ràng là sự thân mật đó đã vượt qua tưởng tượng của cậu.

Khi Phó Hàn Chu tựa lên vai Tô Vân Cảnh, cậu rõ là đã cứng đờ trong một chốc.

Phó Hàn Chu rũ mắt, trong lòng bỗng dấy lên chút phiền não không tên. Bởi vì có vẻ như Tô Vân Cảnh không thể chấp nhận sự tiếp xúc quá thân mật như thế này.

Vết thương của Tô Vân Cảnh không nghiêm trọng mấy, chuyện đi học không bị ảnh hưởng, có điều tay phải bị thương nên gần đây không làm bài tập được.

Hiện tại bên phía cảnh sát đã có manh mối, qua CCTV gần đó mà tìm ra được kẻ tình nghi, nhưng camera không ghi lại được mặt tên ấy.

Nhưng mà nhìn từ dáng vóc thì có thể xác định độ tuổi kẻ gây án khoảng từ mười tám đến ba mươi, không loại trừ khả năng được người ta trả tiền để hành sự.

Khi Phó Hàn Chu đến đồn cảnh sát nhận diện người đàn ông trong video, bất ngờ là cậu lại cung cấp thêm được một đầu mối cho bên cảnh sát.

Năm ngoái Phó Hàn Chu có xảy ra ẩu đả gần trường Nam Trung, trùng hợp là có một hoạt động truy quét đám xã hội đen đang diễn ra, nên đã nhổ tận gốc đám côn đồ tạp nham quanh Nam Trung.

Người có thù oán với Phó Hàn Chu không nhiều, ngoại trừ nhóm người này ra thì cũng chỉ có Văn Yến Lai.

Nhưng Văn Yến Lai dù có ghét cậu đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không có khả năng thuê người ra tay cảnh cáo cậu như thế.

Nếu như là đám người kia đã được phóng thích, không tấn công trả thù Phó Hàn Chu mới lạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.