Đường Vệ hận không thể ném hết tất cả thức ăn vào nồi luôn, Tô Vân Cảnh vội vàng ngăn cậu ta lại.
“Đừng bỏ nhiều đồ ăn như vậy, nồi này không dễ nấu đâu.”
Bếp cồn đương nhiên sẽ không dễ sử dụng như bếp từ rồi, nấu mười phút mới ùng ục ùng ục sôi lên chút bọt nhỏ.
Mở nồi ra, Đường Vệ chửi một tiếng: “Đệch, tôi quên mang đũa rồi.”
Tô Vân Cảnh:...
Lâm Liệt:...
Đến cả Phó Hàn Chu nghe thấy câu này cũng phải rời mắt khỏi máy chơi game cầm tay mà liếc mắt nhìn Đường Vệ một cái.
Đường Vệ không những không đem đũa, cũng chẳng chuẩn bị nước chấm, lại càng không có bát luôn.
Cái khác thì không nói, nhưng mà không có đũa thì ăn làm sao được.
Lâm Liệt bực mình: “Ăn lẩu mà không mang đũa, bảo bọn tôi dùng tay bốc à?”
Đường Vệ nhìn thịt cừu đã nấu chín, trong lòng sốt sắng: “Không phải là vì lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm hay sao?”
Tô Vân Cảnh bất lực đứng dậy: “Tôi tới canteen lấy vậy.”
Đợi Tô Vân Cảnh cầm đũa về thì thịt cừu đã chín nhũn luôn rồi.
Không có nước chấm bớt ngon đi hẳn, hơn nữa lại còn nóng.
Đường Vệ ăn vừa vội vừa nhanh, bị bỏng tới mức lưỡi rụt cả lại: “Shh, bỏng, bỏng bỏng bỏng.”
Ăn được một lát thì Phó Hàn Chu đặt đũa xuống.
“Anh Phó, anh không ăn nữa à?” Lâm Liệt kinh ngạc hỏi cậu ta.
Phó Hàn Chu lắc lắc đầu.
Đường Vệ vừa ăn uống ngấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-con-co-the-cuu-van-mot-chut-khong/2322123/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.