Phó Hàn Chu gật đầu, khóe môi vẫn treo ý cười nhợt nhạt.
Thấy Phó Hàn Chu rốt cuộc cũng bước thêm nửa bước nữa, trong lòng Tô Vân Cảnh rất vui, kích động khó có thể hình dung được.
Thật tốt quá, bé khốc kiều cuối cùng cũng có thể đẩy ra mây mù của thơ ấu để thấy rõ trăng sáng.
"Vậy cậu thích tớ sao?" Phó Hàn Chu nghiêm túc hỏi Tô Vân Cảnh.
"Đương nhiên." Không hề nghi ngờ.
Phó Hàn Chu rũ mắt, lông mi tạo ra bóng ma rất nặng trên mí mắt dưới, vừa tối tăm lại bướng bỉnh, "Nếu so với em ấy thì, còn thích tớ không?"
Em ấy là chỉ đứa bé trong bụng Tống Văn Thiến.
Phó Hàn Chu nhận định em ấy là bé gái.
Bởi vì hắn hi vọng đứa nhỏ này khác giới tính với hắn, càng hi vọng cái thích của Tô Vân Cảnh đối với hai người cũng khác nhau.
Tô Vân Cảnh hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cho Phó Hàn Chu một đáp án khẳng định, "Thích."
Nghe được lời này, Phó Hàn Chu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật sự.
Hắn không thích đưa bé kia, cũng giống như việc hắn không thích những người khác ngoài hắn chạm vào Tô Vân Cảnh.
Tống Văn Thiến cầm tay hắn, xoa đầu hắn, Phó Hàn Chu không những không cự tuyệt mà còn biểu hiện rất ngoan ngoãn.
Đó là vì hắn biết, đây là cách sinh tồn.
Tống Văn Thiến là mẹ của Tô Vân Cảnh, hắn cần làm bà ấy thích hắn, chỉ có như vậy mới có thể tự do ra vào nhà này.
Đứa bé chưa sinh kia, mặc dù hắn có chán ghét thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-con-co-the-cuu-van-mot-chut-khong/1300663/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.