Trong khoảng thời gian ở chung với vợ chồng Tống Văn Thiến này, Tô Vân Cảnh coi bọn họ như người nhà.
Cậu cũng chẳng phải đứa trẻ tám tuổi thật sự, cậu biết rằng kiếm tiền không dễ, mà cũng vì bệnh của nguyên chủ nên trong nhà tiêu rất nhiều tiền. Vậy nên mỗi lần cậu đưa ra yêu cầu gì cũng cảm thấy ngại.
Lần đi mua giày này, Tô Vân Cảnh không cần giày có nhãn hiệu đặc biệt gì, chỉ cần tiện nghi thoải mái là được.
Đi dạo một buổi sáng, giữa trưa hai mẹ con ăn ở một tiệm cơm nhỏ, một bát hoành thánh và nửa miếng bánh ngàn tầng.
Ăn xong cơm, mua xong đồ cần mua, Tống Văn Thiến mang Tô Vân Cảnh đến cửa hàng ngũ kim.
Lúc đến cửa hàng, Tô Vân Cảnh dùng điện thoại di động của Tống Văn Thiến gọi cho Phó Hàn Chu.
"Mẹ tớ đưa tớ đến cửa hàng, đợi họ cùng tan làm, muộn một chút tớ mới đến kiểm tra bài tập được."
"Ừ."
"Cậu ăn kẹo hồ lô không? Lúc về tớ mua cho cậu một xâu nhé."
Phó Hàn Chu không nói gì, một lúc sau hắn mới sâu kín hỏi, "Chỉ mua cho một mình tôi thôi sao?"
Tô Vân Cảnh không biết vì sao Phó Hàn Chu đột nhiên hỏi như vậy, cậu cũng không nghĩ nhiều, cười nói, "Đúng rồi, cậu muốn ăn không?"
"Vậy cậu mua đi." Thanh âm của Phó Hàn Chu vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng.
- ----
Buổi tối, Tô Vân Cảnh mang theo kẹo hồ lô tới tìm Phó Hàn Chu.
Sơn tra đỏ rực được phủ một lớp đường phèn mỏng. Với màu sắc tươi đẹp đó, bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-con-co-the-cap-cuu-mot-chut/170926/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.