Đời này Thẩm Miên cũng không bao giờ nghĩ tới cậu sẽ lại ở trong lớp Ngữ Văn vẫn còn nhiều đồng học và thầy giáo đang dõng dạc trên bục giảng, cùng với huynh đệ tốt của mình là Bùi Tri Dật tay trong tay, mười ngón quấn chặt lấy nhau.
Dù lại ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là bọn họ có một chân.
Bây giờ Thẩm Miên cũng không biết mình có nên cảm tạ trước sự tri kỷ của Bùi Tri Dật hay không, bởi vì y lại cố ý đi tìm giáo viên thay đổi chỗ ngồi, thành công để cho hai người họ làm bạn cùng bàn với nhau không tranh giành với đời mà lựa chọn ngồi cạnh cửa sổ hàng ghế cuối cùng, dựa vào bàn học che giấu làm chuyện gì cũng sẽ không để người khác dễ dàng nhìn thấy.
Trái tim Thẩm Miên vẫn ầm ầm nhảy loạn vì khẩn trương. Cậu cúi thấp đầu giống như tên trộm, chỉ để lộ một chút xíu màu đỏ hiện lên trên hai đầu lỗ tai, thỉnh thoảng lại giống như thỏ ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt về phía bàn giáo viên một cái chỉ để xác nhận thầy giáo vẫn còn đứng trên bục giảng, không có đi xuống dưới bàn của hai người.
Trái ngược với bộ dạng không có tiền đồ của Thẩm Miên, Bùi Tri Dật lại có vẻ trấn định hơn.
Bởi vì căng thẳng đến toát cả mồ hôi nên lòng bàn tay của Thẩm Miên rất nóng, Bùi Tri Dật lại trời sinh bàn tay thiên về lạnh. Nơi đây lại đang mùa hè nóng bức nên bàn tay lạnh như ngọc của y lại làm cho cậu cảm thấy thoải mái.
Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-con-co-the-cap-cuu-mot-chut/170913/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.