Chương trước
Chương sau
Phương Mặc cuối cùng vẫn là không dám trèo lên giường của Hứa Hi Nhiên.

Bây giờ khoảng cách ít ỏi này, đã khiến cậu không thể ngủ ngon. Hứa Hi Nhiên phát ra âm thanh khi đang ngủ. Anh không ngáy to, nhưng hơi thở rất nặng nề, không ồn ào nhưng khi xung quanh yên tĩnh, nghe vào tai của người có cảm tình với anh lại đầy ắp sự hiện diện.

Phương Mặc tối qua cả đêm đều ngủ rất nông, không thể nào nghỉ ngơi được tốt. Đáng tiếc cảm giác mệt mỏi tích tụ lại cũng không làm cho cậu đêm nay chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Cậu nằm trên một chiếc giường xa lạ, lắng nghe tiếng thở cách đó không xa, suy nghĩ một việc.

Bộ phim hoạt hình mà Hứa Hi Nhiên yêu thích đến chết, kỳ thật cậu không có nhiều cảm giác. Hứa Hi Nhiên thao thao bất tuyệt những thứ kia, cậu cũng không thể sinh ra bất luận đồng cảm gì. Lý do có thể đủ kiên nhẫn nghe xong một cách tự nhiên là do khuôn mặt và giọng nói rất hợp khẩu vị của cậu.

Cậu không hứng thú đối với thứ mà Hứa Hi Nhiên thích, cậu chỉ thấy hứng thú với Hứa Hi Nhiên. Cậu thích thú với ánh mắt sáng rực trong mắt chàng trai này khi anh nghiêm túc với những thứ anh thích, cảm thấy bộ dáng kia đáng yêu kỳ lạ, đặc biệt gợi cảm.

Nhìn anh ngồi ở bên cạnh mình bờ môi khép khép mở mở, rất muốn hôn một cái.

Đáng tiếc không thể.

Phương Mặc phấn khởi suốt hai ngày nay, cho đến giờ phút này, đột nhiên có chút thương cảm.

Cậu nghĩ, không biết đến bao giờ mới có thể, cũng có thể vĩnh viễn cũng không thể.

Buổi tối mất ngủ kết quả chính là buổi sáng dậy không nổi.

Hứa Hi Nhiên sáng hôm qua mới hơn tám giờ chút liền cưỡng ép đem cậu kéo dậy tiếp tục thưởng thức thần tác. Hôm nay không có nhiệm vụ này, cũng không quấy rầy cậu nghỉ ngơi. Đến khi Phương Mặc ngủ đến tự nhiên tỉnh lại thì đã đến gần trưa.

Hứa Hi Nhiên mua cho cậu bữa sáng, hai chiếc bánh bao gạo nếp*.

Phương Mặc ban đầu rất cảm động, nhưng sau khi rửa mặt xong cắn một miếng, muốn hỏng mất. Nhân bánh bao gạo nếp ngoài gạo nếp và thịt băm còn được trộn với rất nhiều nấm hương. Phương Mặc rất ghét nấm hương, không thể nào chấp nhận được cái mùi vị lạ lùng quái đản này, hễ ngửi thấy là buồn nôn, ăn vào miệng tất nhiên phải nôn ra.

Dù là e ngại mặt mũi Hứa Hi Nhiên, cậu cũng không thể kiên cường mà đem miếng bánh bao gạo nếp ở trong miệng nuốt xuống được.

Hứa Hi Nhiên canh cánh trong lòng.



"Tôi đặc biệt mua cho cậu đó, cậu lại đối với tôi như vậy" Anh một mặt ủy khuất, "Cậu không muốn ăn thì cũng đừng cắn hai miếng rồi nhổ đi, đây không phải là cũng đem phần còn lại chưa ăn lãng phí sao."

Phương Mặc không có thời gian để ý đến anh, đang điên cuồng súc miệng trong nhà tắm, cố gắng nhanh chóng làm sạch mùi nấm còn sót lại trong miệng khiến cậu buồn nôn.

Hứa Hi Nhiên thấy thế, không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo trái cây: "Ăn thứ khác có thể che bớt mùi vị đúng không?"

Phương Mặc lại cảm động. Cậu bóc giấy gói kẹo đem kẹo vào trong miệng, nửa giây sau "Phì" một cái nhổ kẹo vào xô nước.

"Cậu làm gì vậy!" Hứa Hi Nhiên kinh hãi.

"Tại sao lại là vị quả xoài!" Phương Mặc lại bắt đầu rót nước súc miệng.

"Cậu kén chọn quá đó," Hứa Hi Nhiên cứng họng, "Cậu đến cùng là có bao nhiêu đồ không ăn được?"

Anh nói xong quay người ra khỏi phòng tắm, một lát sau lớn tiếng hỏi: "Có muốn uống chút siro sơn trà* không?"

Phương Mặc nhổ nước trong miệng ra, mờ mịt đứng dậy: "Hả? Tôi đâu bị ho khan?"

Hứa Hi Nhiên cầm lấy lọ siro đi đến: "Cái này vị có chút nặng. Tôi không tìm thấy thứ gì khác trong phòng ngủ của mình."

Khi cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang. Trong miệng Phương Mặc vẫn còn vị ngọt của siro mang theo chút mát lạnh.

Trong lòng cậu có. Chút lâng lâng. Hứa Hi Nhiên so với mong đợi của cậu còn tốt hơn. Chủ động mang bữa sáng cho cậu, cho dù phàn nàn cậu kén ăn nhưng thấy cậu khó chịu vẫn tìm cách giúp cậu. Thật ôn nhu.

Tốt nhất những người khác trong ký túc xá của họ đừng bao giờ đến. Cứ như vậy để cậu với Hứa Hi Nhiên cùng một chỗ thế giới hai người bao nhiêu tốt.

Vừa mới đi đến chỗ góc cầu thang ở tầng ba thì tình cờ gặp một người quen cũ.

Đại Mãnh 1 Mr. Liu

Lưu Tiểu Sướng mặc một chiếc hoodie lớn, trên trán đeo băng đô, làm nổi bật lên thân thể gầy yếu của hắn, trông hắn vẫn như một cô gái yếu đuối.

"Thật là trùng hợp," hắn chủ động cười chào hỏi Phương Mặc bọn họ, "Đi ăn cơm hả?"

Hứa Hi Nhiên vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá vài lần, sau đó nhẹ gật đầu: "Ừ."

"Đúng lúc tôi cũng đến nhà ăn, đi cùng nhau chứ?" Lưu Tiểu Sướng hỏi.

"Chúng tôi không đến nhà ăn," Hứa Hi Nhiên không chút do dự từ chối hắn, sau đó nhanh chóng đi qua hắn xuống lầu, "Hôm khác lại nói chuyện."

Phương Mặc thấy thế vội vàng đuổi theo, lúc đi ngang qua Lưu Tiểu Sướng bị hắn đưa tay kéo lại.

Cậu thần kinh nhạy cảm, toàn thân căng thẳng, giọng nói to đến mất tự nhiên: "Có việc?"

"Cậu mấy ngày nay buổi tối không về phòng ngủ, là ở nơi đó?" Lưu Tiểu Sướng hỏi.

Phương Mặc trong tiềm thức muốn trả lời hắn "Mắc mớ gì tới cậu", lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở vào. Sau khi liếc nhìn Lưu Tiểu Sướng, cậu giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, vẻ mặt hời hợt: "Ừ, đúng vậy."



Hứa Hi Nhiên quay lại nói: "Cậu không đói bụng sao? Nhanh lên."

Phương Mặc lúc xuống lầu quay đầu lại nhìn vài lần.

Lưu Tiểu Sướng vẫn đứng ở góc cầu thang như cũ, vẻ mặt vi diệu cực điểm, lông mày hơi nhướn lên, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì.

"Hắn biết cậu đang cố tình tránh né hắn, có lẽ sẽ an phận" Hứa Hi Nhiên nói với cậu sau khi xuống lầu, "Nhưng hôm qua cậu thật sự không nhìn lầm chứ? Thân hình của hắn nhỏ bé như vậy?"

Phương Mặc nghiêm nghị gật đầu, còn ra hiệu: "Thật đấy! Cơ bụng từng khối từng khối!"

Không những vạm vỡ, mà cái kia hình như cũng không nhỏ đâu. Đáng tiếc những chi tiết đó không tiện chia sẻ với Hứa Hi Nhiên.

Hứa Hi Nhiên vẫn không tin lắm.

Hai người đi ra khỏi ký túc xá, anh đột nhiên nói: "Cậu nói xem, liệu hắn ta có nghi ngờ giữa chúng ta có quan hệ không chính đáng không?"

Phương Mặc sửng sốt một chút: "Cái gì?"

"Tục ngữ có câu dâm giả kiến dâm* đúng hay không, câu hỏi cuối cùng của hắn ta nghe có vẻ ám muội", Hứa Hi Nhiên nghiêm túc phân tích, "Chính hắn ta có loại yêu thích đó, rồi cũng có ý muốn với chúng ta, nhìn thấy hai chúng ta mỗi đêm cô nam quả nam chung sống một phòng, sẽ không phải là nghĩ lệch đấy chứ?"

*kẻ ngoại tình thấy kẻ gian dâm ngụ ý bản thân họ như vậy cũng nghĩ người khác như vậy. (không biết có chuẩn hay không bạn nào hiểu sâu xa hơn thì góp ý giúp mình nhé, cảm ơn ạ)

Phương Mặc thật sự cũng cảm thấy như vậy. Cậu gần như có thể xác định Lưu Tiểu Sướng đã biết trước tính hướng của mình. Việc che giấu hoàn toàn giữa đồng loại khó như lên trời.

Nhưng trước mặt Hứa Hi Nhiên, cậu phải che giấu.

"Cảm tình tốt ở cùng một chỗ thì có gì kỳ lạ," Cậu cường điệu, "Hắn ta nên biết tôi là vì trốn hắn, tôi biểu hiện rất rõ ràng."

Hứa Hi Nhiên nghe vậy nhẹ gật đầu: "Cũng phải."

"Cậu đừng đoán mò nữa, còn không bằng nghĩ lát nữa chúng ta ăn cái gì, đói chết tôi rồi," Phương Mặc nói, "Hà tất bị ảnh hưởng bởi loại người này."

Hứa Hi Nhiên gật đầu lần nữa, nói tiếp vấn đề Phương Mặc vừa mới nói: "Cậu nói cũng đúng. Tôi vốn đang có một cái chủ ý.."

"Cái gì?"

"Nếu thực sự làm cho hắn ta nghĩ rằng chúng ta có gì đó, là một đôi, có thể hay không biết khó mà lui không đến quấy rầy nữa?" Hứa Hi Nhiên nói, "Nhưng cậu nói cũng có lý, không nên bị loại người này ảnh hưởng."

"..."

Phương Mặc vô cùng đau đớn, hận không thể xuyên về nửa phút trước xé nát miệng của mình.

Vào lúc này, ở xa xa có người nào đó vẫy tay về phía họ.

Người đến là một chàng trai có vẻ ngoài nhẹ nhàng khoan khoái với mái tóc ngắn, có đôi mắt to, mùi nước hoa thoang thoảng trên cơ thể.

Cậu ta nhiệt tình chào hỏi Hứa Hi Nhiên, mở miệng một tiếng Nhiên Ca, nói đã lâu không gặp, hỏi anh bây giờ đi đâu.

"Đây là đàn em học cùng chuyên ngành với tôi" Hứa Hi Nhiên chủ động giới thiệu với Phương Mặc, "Đây là.. Ách, bạn của tôi, cùng ký túc xá với tôi."



Phương Mặc chào hỏi một cách lịch sự, sau đó không nói gì thêm. Cậu và đàn em kia lặng lẽ nhìn nhau dò xét, ngầm hiểu lẫn nhau. Cho nên mới nói, hơi thở của đồng loại rất khó che dấu. Nhiều khi không cần đạo lý gì, nhìn nhau một cái vậy mà có thể biết rõ.

Nhìn thấy Hứa Hi Nhiên cao hứng muốn nói chuyện phiếm với đối phương thêm vài câu, Phương Mặc nhỏ giọng cắt ngang: "Tôi đói quá."

Hứa Hi Nhiên thấy vậy vội vàng tạm biệt đối phương, trước khi đi còn cười chủ động nói rằng lần sau có rảnh cùng nhau ăn cơm.

"Hai người có quan hệ rất tốt sao?". Sau khi người đi Phương Mặc bắt đầu tìm hiểu tình hình của tình địch.

"Rất tốt," Hứa Hi Nhiên gật đầu, "Tiểu Dương tính tình rất tốt, rất hòa hợp với tôi."

Phương Mặc nhận ra một điều.

Trừ phi đối với anh làm ra hành vi rõ ràng là quấy rối hoặc theo đuổi trực diện, khả năng nhận ra những người đồng tính âm thầm tiếp cận bên người gần như bằng không.

Vừa rồi Tiểu Dương kia rõ ràng có ý tứ với Hứa Hi Nhiên. Chẳng qua là cậu ta áp dụng phương thức giống như Phương Mặc, kẹp chặt cái đuôi của cậu ta cẩn thận tới gần, ý đồ âm thầm bồi dưỡng tình cảm thay đổi một cách vô tri vô giác nắm bắt lấy anh.

Quá nguy hiểm.

Phương Mặc không khỏi thần kinh có chút căng thẳng. Có trời mới biết trong trường học này có bao nhiêu Gay có ý tứ âm thầm ở bên cạnh vị tiên sinh hợp khẩu vị này phát ra mị lực lung tung.

Trong tương lai cậu tất có một phen khổ chiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.