Cuối cùng cũng đi ra khỏi câu lạc bộ, Trâu Thuấn cả người một bộ trạng thái mê man.
Cậu yên yên tĩnh tĩnh mà phiêu xuống lầu, sau đó đột nhiên kéo Phương Mặc lại, nghiêm mặt nói với giọng điệu kiên quyết: "Cậu nhất định phải mời cơm tớ. Ăn đồ đắt tiền."
Phương Mặc gật đầu liên tục: "Được, được, được, cậu nói là được."
Hứa Hi Nhiên ở bên cạnh xen vào: "Để tôi mời cậu. Hôm nay tôi có thể mời, cậu muốn ăn cái gì?"
"Không," Trâu Thuấn không chút do dự đưa tay cự tuyệt, "Tôi muốn cùng cậu ấy đi ăn riêng."
Hứa Hi Nhiên sững sờ một lúc, sau đó chớp chớp mắt, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
"Được được được" Phương Mặc thẹn trong lòng, vì trấn an tâm hồn đang bị thương của cậu còn đưa tay vỗ vỗ vai cậu, "Tớ mời cậu, tớ mời cậu, ăn đồ ngon, địa điểm tùy cậu chọn."
Trâu Thuấn đặc biệt khoa trương thở dài một hơi: "Thật là đáng sợ, đời tớ chưa bao giờ bị nhiều con gái vây vào giữa tra tra tra tra tra như vậy. Đầu tớ đều choáng luôn."
Phương Mặc nghĩ thầm trong lòng, kỳ thật còn khá tốt. Nếu ngươi xem bộ phim anime đấy, nhìn thấy năm sáu bảy tám nhân vật nữ có thiết lập khác nhau nhưng kỳ thật khi cậu xem cũng không cảm thấy có gì khác nhau quá lớn. Các cô gái mặc váy xếp ly nhỏ, bộ ngực lắc lư theo từng bước đi, bộ dáng thanh âm ngữ điệu nói chuyện một cái so với một cái càng ỏn ẻn, mới có thể lý giải cái gì gọi là choáng váng đầu óc thật sự.
Hứa Hi Nhiên còn từng đặc biệt giải thích với cậu, trong một tác phẩm hoạt hình có độ chính xác cao như vậy, mỗi lần lắc ngực đều trị giá cả nghìn đô, đó là biểu hiện sự chân thành và năng lực của nhà sản xuất.
Phương Mặc trong lòng không vui, cảm thấy vẻ ngoài của Hứa Hi Nhiên giảm đi ít nhất 20% điểm khi nói hai câu này.
Bây giờ nhớ lại, trong lòng vẫn không thoải mái như trước.
Ngay khi Phương Mặc đang đắm chìm trong hồi ức không thể chịu đựng được khi nhớ lại, điện thoại di động của Trâu Thuấn vang lên. Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó đôi mắt trước đó còn thoáng buồn của cậu lập tức sáng lên. Trước khi bắt máy, cậu còn cố ý lùi ra xa hai bước.
Đáng tiếc chút khoảng cách đấy không đủ để ngăn cản việc âm thanh truyền ra. Phương Mặc chăm chú vểnh tai nghe, có thể dễ dàng nghe thấy những gì mà người kia nói.
"Không có việc gì a, rất tiện, bây giờ rất tiện. Ồ, thử rồi, rất tốt nha, em rất thích. Ánh mắt của anh thực tốt. Thật sự nha, ồh.. Được a, vậy lần sau ra ngoài em phun chút cho anh thấy mùi."
Biểu cảm cùng giọng điệu hoàn toàn khác biệt với cái người hô đánh kêu giết ngày hôm qua như hai người khác nhau.
Mắt thấy Phương Mặc vẻ mặt bát quái vụng trộm đến gần, Trâu Thuấn thập phần cảnh giác, nhảy lên chạy ra xa. Cậu hướng về phía Phương Mặc cùng Hứa Hi Nhiên làm động tác, tỏ vẻ núi xanh còn đó nước biếc chảy dài như vậy từ biệt.
Sau khi Trâu Thuấn ôm điện thoại bỏ chạy, hiện trường giờ chỉ còn lại hai người Phương Mặc cùng Hứa Hi Nhiên.
"Tôi có một vấn đề, có thể không quá lễ phép." Hứa Hi Nhiên nói với Phương Mặc.
"Cái gì?" Phương Mặc hiếu kỳ.
"Hai người các cậu có quan hệ rất tốt phải không?" Hứa Hi Nhiên nói.
Phương Mặc chần chờ một chút, cẩn thận gật đầu. Trâu Thuấn là người bạn thân thiết nhất của cậu từ lúc cậu vào trường đại học, nói cậu ấy là bạn thân cũng không quá lời, có thể tùy ý đùa giỡn không cần cố kỵ đối phương để vào trong lòng.
Có thể phát triển được một tình bạn hữu nghị như vậy, ngoại trừ có thể trò chuyện cùng nhau, ý thức về thân phận đồng cảm giác của họ với nhau cũng là một nguyên do trọng yếu cho một tình bạn sâu sắc như vậy. Phương Mặc là một người hơi tự phụ, ở trong giới không có bạn bè gì. Trâu Thuấn là một trong số rất ít người biết được tính hướng của cậu.
Tuy trong khoảng thời gian này việc trọng sắc khinh bạn đã làm không ít lần, nhưng trong lòng cậu vẫn rất coi trọng người bạn này.
Chẳng qua là Hứa Hi Nhiên đã biết tính hướng của Trâu Thuấn, muốn cậu thừa nhận sự thân thiết của mình cùng Trâu Thuấn, lại để cho Phương Mặc cảm thấy thập phần tâm thần bất định. Vạn nhất chính mình bởi vậy mà bại lộ tính hướng, vậy cũng thật sự là gây dựng sự nghiệp được một nửa mà chết, từ nay về sau chỉ sợ rốt cuộc không thể đến gần Hứa Hi Nhiên.
Hứa Hi Nhiên nhìn nhìn cậu, như có điều suy nghĩ.
"Sao, làm sao vậy?" Phương Mặc chột dạ cực kỳ.
Hứa Hi Nhiên có chút cau mày, trầm tư một hồi lâu, khoát tay áo: "Được rồi, không có gì."
Lại nói có một nửa, đối với người có lòng hiếu kỳ mạnh không khác gì cực hình. Phương Mặc lập tức truy hỏi: "Đến cùng là muốn nói cái gì, nói thẳng ra không được sao?"
Hứa Hi Nhiên chần chờ một lát, hỏi: "Đúng rồi, hoa hậu của lớp mình có liên lạc với cậu không?"
Anh rõ ràng đang lảng sang chuyện khác.
Phương Mặc trong lòng rối rắm không yên, sợ Hứa Hi Nhiên đoán ra chân tướng lại cảm thấy khó có thể mở miệng. Bất quá nếu như anh không nói thẳng, vậy vẫn còn có cớ để vãn hồi. Câu hỏi mà anh đưa ra bây giờ chính là một cơ hội tốt.
"Có a," Phương Mặc gật đầu, "Tối qua có nói với nhau vài câu, tôi cảm thấy cũng khá ổn, không biết cô ấy nghĩ như thế nào."
Sự thật là hàn huyên hai câu, không tật mà chết.
Cô gái kia có thể là muốn lạt mềm buộc chặt, chủ động add cậu sau hồi lâu mới chào hỏi, nói chuyện khách khí, vài câu về sau liền mượn cớ tạm biệt. Phương Mặc đặc biệt xem vòng bạn bè của cô ấy, nàng chỉ vừa đăng bức ảnh tự chụp vào nửa giờ trước khi chào hỏi cậu.
Xác thực rất đẹp, hơn nữa nhìn vào rất thoải mái, nhẹ nhàng khoan khoái, bộ dáng tươi cười tự nhiên, là kiểu mà Phương Mặc đánh giá cao. Cậu có chút muốn thả tim vào bức ảnh kia, lại sợ khiến đối phương hiểu lầm, cuối cùng vẫn là giả bộ như vô sự phát sinh.
Làm cho tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thương tâm, Phương Mặc khá là cảm thấy có lỗi.
Nhưng bây giờ, cậu không thể không lấy nàng ra để đánh yểm hộ.
Hứa Hi Nhiên nghe vậy hướng cậu cười cười: "Nếu mà thành, cậu phải mời tôi ăn cơm."
".. Nếu thật có thể thành đến lúc đó lại nói sau đi," Phương Mặc giả vờ giả vịt thở dài, "Tôi không giỏi giao tiếp với con gái cho lắm, hôm qua nàng nói chuyện cùng tôi vài câu rồi thôi, nói không chừng là tôi không cẩn thận nói sai cái gì rồi đem nàng dọa chạy."
Hứa Hi Nhiên sâu sắc tán thành, lập tức gật đầu: "Con gái quả thật rất khó đối phó, cân nhắc không thấu."
Phương Mặc tiểu tâm dực dực liếc anh một cái: "Nghĩ nếu so sánh, vẫn là Tiểu Diêu như vậy.."
Cậu còn chưa kịp nói xong, Hứa Hi Nhiên đã choàng tay qua vai cậu: "Anh em, cậu hiểu tôi."
Phương Mặc tâm tình rất phức tạp, cũng không biết nên mừng vì bản thân lựa chọn chính xác hay là cảm thấy bi ai trước mắt cái người thẳng nam này.
Đang lúc cậu không nói nên lời, Hứa Hi Nhiên một lần nữa tuyên bố tử thủ: "Nhưng vợ của bạn không thể lấn, cảm tình cho dù có tốt thì lão bà vẫn là của tôi, cậu hiểu không?"
Phương Mặc không hiểu. Theo quan sát của cậu, cứ theo tiêu chuẩn này Tiểu Diêu có ít nhất hàng chục nghìn người chồng trên khắp thế giới. Hứa Hi Nhiên giờ phút này lòng dạ hẹp hòi không có chút ý nghĩa nào cả.
Sau khi trở về ký túc xá, nhận được một cái tin tức không biết có được tính là tin xấu hay không.
Hai thành viên còn lại trong ký túc xá của cậu cuối cùng cũng khoan thai đến muộn. Bằng cách này, Phương Mặc không phải lo lắng cùng Lưu Tiểu Sướng cô 0 quả 1 ở chung một phòng rồi.
Nhưng cũng bởi vậy mà cậu không còn lý do để sang phòng Hứa Hi Nhiên cọ giường ngủ nữa. Cậu đối với Hứa Hi Nhiên lõa thể nhớ mãi không quên, dù cho huyết khí dâng trào tạo thành tình cảnh xấu hổ cũng muốn nhiều lần đánh giá.
Hai người bạn cùng phòng mới có ngoại hình bình thường, tính cách cũng khá ổn, không khó để hòa hợp với nhau. Một người trong số họ đã gọi "soái ca" sau khi nhìn thấy Phương Mặc, điều này khiến tâm tình Phương Mặc thập phần vui vẻ, đối với hắn hảo cảm tăng vùn vụt.
Sự hòa hợp này kéo dài khoảng bốn mươi tám giờ.
Cho đến khi người bạn cùng phòng chỉ vào màn hình máy tính của Phương Mặc ngạc nhiên hô to: "Thì ra là cậu thích cái này!"
Phương Mặc đang xem video clip mà Hứa Hi Nhiên gửi cho cậu.
Trên màn hình, Tiểu Diêu vẻ mặt thẹn thùng cúi đầu, mũi chân cọ cọ trên mặt đất, hai tay cùng ngón tay vòng ra sau lưng, một bộ dáng nữu nữu niết niết. Cảnh quay này di chuyển theo chiều dọc từ trên xuống dưới, khi bạn cùng phòng hô to cũng tình cờ là cận cảnh đặc tả phần ngực.
Một cái lắc đắt giá thể hiện sự chân thành và sức mạnh của đội ngũ sản xuất.
Hứa Hi Nhiên người này cũng thật là có chút tật xấu, vừa muốn kháng cự có người cùng anh đoạt lão bà, lại nhịn không được nhiều lần khoe khoang lão bà của anh đáng yêu. Có lẽ là bởi vì trên thế giới này có rất ít người chịu đựng được chuyện này, cho nên anh mới có thể chủ động đi tìm Phương Mặc một ngày tám lần.
Phương Mặc cảm thấy trong lòng vô cùng day dứt.
Cậu không biết con đường chiến lược mà mình đã chọn có đúng hay không, cậu chỉ biết rằng khi cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Hi Nhiên, hình ảnh người này trong tâm trí cậu dần trở nên xấu xí.
Đáng tiếc là bọn họ ngày nào cũng có thể gặp mặt, khi gặp lại vẫn sẽ bởi vì điểm chết ở chỗ thân thể khiến cậu thần hồn điên đảo.
Mà hôm nay, cậu cũng bị người coi thành điểm chết.
"Tôi cùng Tiểu Lưu hôm qua còn thầm trộm đoán mò, Cậu đẹp trai như vậy, rất thích skincare, còn mua rất nhiều quần áo, cũng chưa có bạn gái, liệu có phải Gay hay không," bạn cùng phòng cười to, "Hóa ra là cậu thích cái này a!"
Phương Mặc liếc sang đối diện người đang tựa ở trên giường chơi điện thoại bạn học Tiểu Lưu.
Đại mãnh 1-MrLiu bất động thanh sắc không ngẩng đầu lên, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, giống như hoàn toàn không nghe thấy tên của hắn.
"Woasaiii, bộ ngực của nhân vật nữ này sao lại lớn như vậy! Thật là khoa trương a!" Bạn cùng phòng hô to gọi nhỏ, "Nhìn không ra, khẩu vị của cậu còn rất nặng!"
Phương Mặc không nói gì liếc nhìn màn hình. Màn hình đã chuyển, biểu tượng QQ ở góc dưới cùng bên phải đang nhập, sau khi bấm vào đó thì có tin nhắn Hứa Hi Nhiên vừa gửi đến.
"Manh không? Manh hay không manh? Có phải là siêu đáng yêu không!"
Phương Mặc nghĩ thầm, đúng vậy, mình cũng cảm thấy khẩu vị của mình thật con mẹ nó nặng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]