Đại não của Phương Mặc trống rỗng. 
Cậu mở to hai mắt, miệng mở rộng vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Hi Nhiên, không có bất kỳ phản ứng nào. 
Hứa Hi Nhiên vốn còn có chút mừng rỡ, ngay sau đó bộ dáng tươi cười liền bắt đầu cứng ngắc: "Thực xin lỗi, tôi nhận sai người rồi sao?" 
Anh vừa nói vừa lui lại phía sau một chút, hình như cảm thấy mình rất xấu hổ nên định tranh thủ thời gian quay lại đường cũ nhanh chóng biến mất. Phương Mặc vào lúc này gân xanh trên trán muốn nổ tung, nhanh chóng vươn tay kéo anh lại. 
"Là tôi" Cậu gầm lên. 
Khí phát đan điền, tiếng như chuông lớn. Trâu Thuấn đứng bên cạnh cậu lúc này bị dọa đến khẽ run rẩy. 
Hứa Hi Nhiên cũng bị kinh sợ. Nhưng anh rất nhanh chóng lấy lại nụ cười: "Tôi đã nói mà, trông giống quá. Sao cậu lại ở chỗ này?" 
Anh vừa nói vừa đưa tay ra sức vỗ trên người Phương Mặc hai cái. 
Phương Mặc bị vỗ cả người đều muốn mềm nhũn. 
"Tôi.. Tôi học ở đây." Cậu ngốc nghếch đáp, "Còn cậu?" 
"Không phải chứ, đây là duyên phận gì vậy.." Hứa Hi Nhiên kinh ngạc, "Vậy sao tôi từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cậu? Cậu là sinh viên năm nhất?" 
Ngày nhập học của tân sinh viên đã qua từ lâu, Phương Mặc còn đang ké0 vali của mình, hiển nhiên là không phải. 
"Chúng tôi học kỳ mới này từ sơ sở phía Nam chuyển sang đây." Phương Mặc giải thích. 
"Hóa ra là vậy," Hứa Hi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cau-la-anh-em/2765460/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.