Đảo Lạc Nhật còn xinh đẹp hơn cả những gì Đỗ Cửu đọc được trong sách, cây cối xanh um cùng với hoa tươi năm màu, bầu trời và mặt biển còn lóa mắt hơn ngọc bích vỗ vào bờ cát trắng bạc, đúng là có thể sánh với thiên đường. 
Bởi vì là cấm địa nên thiên nhiên hoàn toàn không có dấu vết ô nhiễm cũng như bị con người khai phá, chỉ có vài thôn xóm thưa thớt nằm ở rìa xa nhất bên ngoài mà thôi. 
Sở dĩ đảo Lạc Nhật trở thành cấm địa là vì mỗi khi mặt trời lặn, lúc nhập nhoạng tranh tối tranh sáng sẽ có vô số ma thú và âm linh dưới đáy biển đổ về lảng vảng quanh đây, mãi tới tận lúc mặt trời vừa lên xua tan sương đêm mới trở về dáng vẻ cảnh đẹp thiên đường. 
Trung tâm đảo bị sương mù bao phủ quanh năm, cho tới nay vẫn chưa ai đặt chân tới. 
Sách vở ghi lại cũng có vài vị đỉnh cấp thần kỵ sĩ và đại ma đạo sư đi vào, nhưng những gì họ nhìn thấy hay lấy được chỉ có bản thân họ mới biết mà không truyền ra, có lẽ là có nhưng chắc hẳn chỉ có đời sau của họ mới biết được. 
Đỗ Cửu ôm trái tim thích mạo hiểm rất muốn vào xem, nhưng có lòng chứ không hề có sức nên chỉ có thể đi dạo bên ngoài, thật ra Viêm Thần cũng từng đi vào, nhưng những chuyện bí mật thế này sẽ không nói với y. 
"Sau này tôi sẽ dẫn em đi." Kỵ sĩ trưởng thấy ánh mắt y lộ ra vẻ tiếc nuối bèn nghiêm túc nói, "Đợi tôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/646095/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.