"Trì lão đại?" Đỗ Cửu đưa lưng về phía Trì Quy, dựa vào bóng tối giấu đi ý cười chợt lóe nơi đáy mắt, giọng điệu kinh ngạc không chắc, "Có... có chuyện gì sao?"
Nương theo ánh trăng y nhận ra mình bị kéo ra sau một thân cây, trường học vốn nằm trên núi nên trong khuôn viên có không ít cây to, có mấy cây còn là do chính tay vợ chồng hiệu trưởng đầu tiên trồng, vài chục năm trôi qua, các đời hiệu trưởng cũng không chặt đi, vì thế chúng nó cứ vậy mà lớn lên.
Như cái cây này đây, đừng nói là một người mà cho dù hai người đứng song song vẫn có thể che khuất được.
Y bị Trì Quy ôm lấy từ sau lưng nên không nhìn được mặt hắn, chỉ có thể nghe được tiếng thì thầm rơi bên tai, tuy rằng vẫn lạnh nhạt đều đều như thường ngày nhưng kỳ lạ là Đỗ Cửu lại nghe ra được một chút chột dạ.
"Có vài chuyện muốn nói với cậu, ừm, là chuyện tương đối quan trọng nên không tiện để người khác nghe thấy."
"À." Đỗ - thiên sứ nhỏ - Cửu vui vẻ chấp nhận cái cớ này, "Chuyện gì?"
Đỗ - ác ma nhỏ - Cửu giả vờ khó chịu mà nhẹ nhàng cử động cơ thể, gần như vô tình cọ trúng chỗ nhạy cảm của Trì Quy.
Sau đó quả nhiên cảm nhận được thân thể sau lưng khẽ cứng đờ.
"Biệt !" Trì quy giảo nha, tha bổn lai tựu đối đỗ cửu hoài trứ ái muội đích tâm tư, gia thượng trường cửu một hữu phát tiết quá, ai giá ma cận, kỉ cá ma thặng, ngận khoái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/646075/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.