Đỗ Cửu không ngờ thứ gọi là ma vật sẽ xấu tới vậy, cái từ "cực kỳ bi thảm" thiệt sự là sinh ra dành riêng cho chúng nó, làm một chú tró mê nhan sắc, y không kịp đề phòng mà thốn hết cả mắt.
"Mi nói xem có phải Cửu Từ Lương thấy đám ma vật này xấu không chịu nổi mới rời đi không?"
Không phải ví von đâu mà là xấu thiệt sự ấy, nếu xét trên thẩm mỹ con người thì thật sự là chấm cho âm mười ngàn điểm cũng không đủ để diễn tả.
Hệ thống cạn lời: "Ngươi cho rằng ai cũng mê sắc đẹp như ngươi à? Sau khi y biết có người sẽ giúp y đi hết cốt truyện mới yên tâm rời đi."
Đỗ Cửu bĩu môi, tró mê cái đẹp thì sao chứ? Y chỉ là người có đam mê vĩ đại theo đuổi cái đẹp thôi!
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Cửu Từ Lương dù thánh phụ nhưng cũng là người, mà là người thì đều có khát khao được sống, biết rõ bản thân chỉ còn sống được 5 năm thì sao có thể chọn ở lại được, huống hồ gì biết có người sẽ giúp y hoàn thành 5 năm tiếp kia, hơn nữa hiện giờ y còn chưa trải qua buồn vui tan hợp của tận thế, tinh thần còn chưa đạt tới trình độ có thể xả thân hy sinh.
Đỗ Cửu hít sâu, nấp ở ven đường nhìn chằm chằm mấy ma vật kia, cố gắng khiến bản thân quen với nó, y không nên lao bừa ra như vừa nãy mà vẫn nên quan sát một lát rồi tính tiếp.
Y đứng trong tường thì mấy ma vật kia tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/646069/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.