Đỗ Cửu nhìn vẻ mặt ảnh đế Đàm, cúc hoa theo phản xạ có điều kiện đau nhói, lại nhớ tới cảm giác sợ hãi khi thân thể bị đào rỗng.
Y biết bản thân làm vậy là tìm đường chết, nhưng hết cách rồi, ai mượn thiết lập lập nhân vật của cậu hai Kiều là vậy chứ, bảo y nằm yên một chỗ thì làm một phát là không đủ rồi – ít nhất phải trăm phát trở lên.
Nếu là người khác y đã sớm hỏi lăn từ đâu ra vậy, nhưng ảnh đế Đàm là nam nam thần y vừa theo đuổi được, chưa nói tới chuyện y còn chưa ăn được, chỉ riêng chuyện hắn là người đầu tiên y "hiến thân" thì y vẫn có hơi để tâm.
Huống hồ gì mấy ngày nay thật ra y cũng được hầu hạ cực kỳ sung sướng, áo tới duỗi tay cơm tới há mồm, có người thật lòng chân thành tốt với y y đương nhiên sẽ cảm kích.
Lùi một bước thì thân phận cùng địa vị của ảnh đế Đàm còn bày ra đó, y cũng không thể thật sự trở mặt với hắn.
"Sao vậy, không chào đón anh sao?" Nhưng mà ngoài dự đoán của y, ảnh đế Đàm không trở mặt ngay tức thì mà ngược lại còn khẽ mỉm cười với y.
Đỗ Cửu lập tức đẩy một nam một nữ hai bên ra, cười gượng một tiếng: "Đâu có đâu có, làm sao lại không chứ, ngồi ngồi, ngồi tự nhiên đi."
Ảnh đế Đàm ung dung thong thả ngồi xuống bên trái y.
Người xung quanh ngạc nhiên tới ngây người, nếu không phải tiếng nhạc còn vang thì bốn phía chắc chắn sẽ lặng ngắt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/646060/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.