["Kiều Hòa anh mau tỉnh lại đi, cầu xin anh..." Bạch Nhất Thanh ngồi cạnh giường bệnh nhìn người đàn ông toàn thân băng bó nằm yên không cử động, nước mắt tuôn trào, "Em sai rồi, Kiều Hòa, đều là lỗi của em, chỉ cần anh tỉnh lại thì anh muốn sao cũng được hết..."
Bùi Tùng Minh lập tức sầm mặt, nắm tay cậu ta cả giận nói: "Anh không cho phép!"
Bạch Nhất Thanh trừng mắt rưng rưng: "Anh dựa vào cái gì mà không đồng ý chứ, đều tại anh, nếu không có anh thì Kiều Hòa sẽ không xảy ra chuyện, tất cả là do anh, đều do anh..." Nói xong không nhịn được lao vào lòng gã đánh đấm.
Bùi Tùng Minh nhìn người trong ngực mình, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo nhợt nhạt, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời bị nước mắt bao phủ tới mông lung một mảnh sương mù, lửa giận trong lòng lập tức tắt ngấm.
"Anh thừa nhận chuyện này là lỗi của anh, nhưng lời em vừa nói anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận, anh yêu em, Tiểu Thanh, dù có chết anh cũng sẽ không buông tay!"
Bạch Nhất Thanh bị tình cảm trong mắt hắn cảm động, nhìn Kiều Hòa lại nhìn Bùi Tùng Minh, không biết nên chọn ai bỏ ai.
Rầm một tiếng, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông chói mắt như ánh mặt trời đứng đấy, nụ cười trên mặt còn muốn cám dỗ người ta phạm tội hơn cả thuốc phiện: "Tiểu Bạch, đừng quên còn có anh!"
- Hết-]
"Hết rồi?! Hết thật rồi á?!" Đỗ Cửu lật qua lật lại tài liệu trong tay, xác định là trang cuối cùng thật, vẻ mặt đờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/646054/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.