Chương trước
Chương sau
Ớt Cay Nhỏ là ai à, Ớt Cay Nhỏ họ Nhan tên Lăng nhi, là sư muội bà cả chính cung Vân Chỉ Nhu của Tần Cửu Chiêu, cũng là đạo lữ định sẵn cho Diệp Bình Chi.

Phát triển theo tuyến hoan hỉ oan gia với Diệp Bình Chi, lần đầu gặp mặt còn là kiểu oan gia ngõ hẹp không vừa mắt nhau, cuối cùng ai ngờ lại chọc phá ra cảm tình, cuối cùng ở bên nhau.

Với Đỗ Cửu mà nói người đẹp cho dù dịu dàng động lòng hay an tĩnh, lạnh lùng như sương y đều ngắm được, chỉ có một loại duy nhất y không thẩm nỗi chính là cái kiểu ngang ngược kiêu ngạo này, nhưng ở thế giới nam tần lại thường xuyên xuất hiện dạng nữ chính nữ phụ thế này, mà xui xẻo làm sao Diệp Bình Chi bị phát cho nữ phụ ấy.

Rõ ràng nữ chính Vân Chỉ Nhu thông tuệ rộng rãi, mà sư muội Nhan Lăng Nhi vừa điêu toa vừa thô lỗ khiến người ta đau đầu.

Lần trước Đỗ Cửu vì thiết lập cho dù trong lòng không thẩm nổi nhưng vẫn phải chạy theo diễn cùng nàng, chỉ là còn chưa kịp từ oan gia biến thành tình nhân đã bị Tần Cửu Chiêu đột nhiên trở mặt trói y bên cạnh hắn, như vậy coi ra còn phải cảm ơn Tần Cửu Chiêu cứu y thoát khỏi biển khổ sớm.

Nhưng mà cái xưng hô Ớt Cay Nhỏ này y chỉ càm ràm với hệ thống, sao Tiểu Tần lại biết được vậy? Chẳng lẽ hắn khôi phục ký ức rồi?

Trong lòng Đỗ Cửu ngờ vực, thử hỏi: "Ớt Cay Nhỏ gì chứ?"

Tần Cửu Chiêu nhíu mày, vẻ mặt mê mang, tựa như bản thân cũng rất mù mờ: "Đệ không biết nữa, chỉ là bỗng dưng nhớ ra cái xưng hô này, cứ thấy hình như có người như vậy khiến lòng đệ dâng lên ghen ghét..."

Đỗ Cửu không kìm được lau mồ hôi, phải oán hận tới chừng nào mà ngay cả khi đầu thai rồi vẫn còn nhớ để ghét vậy, lúc này y càng quyết tâm tuyệt đối sẽ không đi chọc Nhan Lăng Nhi, bèn khẽ ho rồi nói dối trắng trợn: "Chuyện này ta cũng không biết nữa, chắc do ảo giác của đệ đấy..."

"Có lẽ là đệ cả nghĩ rồi..." Tần Cửu Chiêu mới ở cùng Đỗ Cửu được mấy ngày, hơn nữa dựa vào ký ức trong đầu đã hiểu rõ tính tình y đương nhiên nhìn ra được y đang lừa hắn, trong lòng thầm bật cười nhưng không bóc trần y, chỉ đè nghi ngờ xuống đáy lòng để mai tính tiếp.

Thuận lợi lấy được cơ duyên, Tần Cửu Chiêu bắt đầu bế quan tiếp thu truyền thường, Đỗ Cửu bèn ở bên cạnh bảo vệ hắn nhân tiện cũng tăng tu vi bản thân. Với tu vi hiện giờ của y ở Tây Mãng cũng được xem là có máu mặt nhưng so với Đông Hoa và Trung Châu lại không đủ, lần này y không phải nhập vai mà sống thật, chết là chết hẳn nên cần phải cố gắng tăng lên thực lực.

Thế giới bắt đầu lại, hào quang nhân vật chính của Tần Cửu Chiêu vẫn còn, tuy ngoài mặt y thay thế sự tồn tại của Diệp Bình Chi nhưng suy cho cùng vẫn không phải cậu ta, cũng không đi theo con đường định sẵn cho Diệp Bình Chi nên đương nhiên không có hào quang nhân vật phụ, cần phải tự mình cố gắng.

Lần này hai người bế quan suốt 2 năm.

Thần thể của Tần Cửu Chiêu bộc lộ vào năm ngoái, tu vi tăng lên gấp ba trong một ngày, lại có tay lão làng là Đỗ Cửu chỉ dẫn rất nhanh đã thành chí sĩ.

Còn Đỗ Cửu không đột phá mà càng ngày càng cô đọng.

Đương nhiên mấy năm này không phải ngày nào hai người cũng bế quan, giữa chừng thi thoảng bước ra giao lưu tâm đắc, đương nhiên chủ yếu là Tần Cửu Chiêu tới tìm Đỗ Cửu giao lưu, hắn dường như ước gì tất cả thời gian đều có thể dùng để tu luyện, Đỗ Cửu cũng nhân cơ hội này thắt chặt tình cảm giữa hai người.

Không biết có phải Đỗ Cửu lầm tưởng hay không mà cứ cảm thấy Tiểu Tần càng ngày càng giống Đại Tần.

Ngày nọ Đỗ Cửu đang luyện đan còn Tần Cửu Chiêu tu luyện ở cách vách, đột nhiên sắc mặt Đỗ Cửu thay đổi, thân hình thoắt cái xuất hiện trong phòng Tần Cửu Chiêu.

Chỉ thấy Tần Cửu Chiêu nhắm chặt mắt chau mày, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng chảy máu.

Không ổn!



Đỗ Cửu không nói tiếng nào thẳng tay vỗ một cái lên ngực cắt ngang tu luyện, Tần Cửu Chiêu bỗng phun ra một ngụm máu sau đó mở bừng mắt.

Đỗ Cửu một tay đỡ lấy hắn, tay kia đặt lên cổ truyền chân nguyên vào giúp hắn vỗ về chân khi tán loạn, nhíu mày: "Đệ mới thành chí sĩ, cứ củng cố tu vi trước đã, cần gì phải làm liều?"

"Xin lỗi, là do đệ nóng lòng mạnh lên khiến đại ca lo lắng." Tần Cửu Chiêu lau đi vệt máu bên môi, cười khổ.

Đỗ Cửu lại không biết nguyên nhân là do Tần Cửu Chiêu bị y kích thích, trời sinh hắn đã là kẻ mạnh mẽ, mà từ khi quen biết Đỗ Cửu tất cả mọi chuyện đều nhờ vào y, tuy rằng ngoài mặt không thể hiện gì nhưng vẫn hơi chạnh lòng, Tiểu Tần còn chưa trải qua những chuyện sau này nên dưới sự kích thích khó tránh khỏi chuyện gấp gáp khi tu luyện.

Đỗ Cửu không nhìn ra chút tâm tư này nhưng lại phát hiện sai lầm của bản thân.

Y không nên giảm độ khó mọi chuyện mà Tần Cửu Chiêu trải qua, hay nói đúng hơn là không nên làm tất cả thay hắn. Tu đạo vốn đã là chuyện đi ngược lẽ trời, nên đương nhiên phải nếm trải mọi thứ, trong lằn ranh hiểm nguy giành được cơ duyên, chỉ có một chữ thôi, là giành! Giành với người giành với sinh linh giành với đất trời.

Nhưng mà hiện giờ Đỗ Cửu lại san phẳng hết tất cả gai nhọn trên đường Tần Cửu Chiêu đi, khiến hắn mất đi cơ duyên rèn luyện, tâm tính khó tránh khỏi không theo kịp tu vi, cứ như vậy mãi sớm muộn gì cũng có chuyện.

Đỗ Cửu còn chưa biết Tần Cửu Chiêu gặp cốt truyện sẽ tự động mở khóa ký ức tương ứng của Đại tần, nhưng mà ký ức là ký ức còn cảm xúc cần phải tự mình trải qua mới tính.

"Ta lầm rồi." Đỗ Cửu mang vẻ mặt áy náy nói ra suy nghĩ trong đầu, "Như vậy coi ra những cơ duyên sau này của đệ e là ta không thể trực tiếp giúp đỡ nữa."

Tần Cửu Chiêu cũng vừa nghĩ ra được nhưng chậm hơn một bước, Đỗ Cửu nói vậy khiến lòng hắn càng thêm hổ thẹn, đợi đỡ hơn bèn nắm ngược lấy tay y: "Đại ca đừng như vậy, huynh đối với đệ đã tốt lắm rồi, con đường tu đạo vốn muôn vàn hiểm trở cùng nguy nan, đệ đã hiểu ra từ lâu rằng những con cháu xuất thân từ danh môn nhà cao cửa rộng cũng phải xách kiếm đi xa tự mình dò dẫm, đệ há có thể mãi mãi ở dưới sự che chở của đại ca?"

Quả nhiên là Tần Cửu Chiêu, Đỗ Cửu thở dài lấy một viên đan dược cho y uống: "Cũng hay, dù sao cái gì là của đệ thì vẫn sẽ là của đệ, ai cũng không thể giành được, sau này trừ khi đệ gặp nguy hiểm tới tính mạng còn không ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp đệ nữa." Y coi như hiểu được chuyện y làm cơ bản chỉ là gây cản trở chứ không giúp được gì, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên vậy, chỉ cần ngày nào trên người Tần Cửu Chiêu còn có hào quang nhân vật chính thì hắn sẽ không xảy ra chuyện, y cứ lo cho chính mình trước thì hơn.

Tần Cửu Chiêu uống thuốc xong sắc mặt thoáng cái khôi phục đôi chút, thấy Đỗ Cửu hơi ỉu xìu bèn vươn tay ôm y vào lòng, cười khẽ: "Đại ca đừng nghĩ nhiều, tấm lòng của huynh đệ hiểu được, chuyện đó đệ khắc sâu vào lòng mãi không bao giờ quên." Hắn chầm chậm vỗ lên lưng Đỗ Cửu, dường như đang an ủi y, "Bằng không thì thế này, dù sao hai người chúng ta tu luyện cũng đã tới giới hạn, có bế quan thêm cũng không ích lợi gì, hay là đi ra ngoài du ngoạn nhé?"

Đỗ Cửu có hơi xấu hổ vì cái giọng điệu dỗ trẻ còn này của hắn, mấy năm nay y đã quen dùng thái độ đàn anh để đối mặt với đồng chí Tiểu Tần, cực có cảm giác vùng mình trỗi dậy làm chủ.

Hệ thống: Ngươi chắc chứ?

Đỗ Cửu: Biến mịa đê!

Ai biết Tần Cửu Chiêu bỗng dưng mạnh mẽ tới vậy khiến y nhớ tới Đại Tần, không khỏi có hơi mệt lòng, nhưng mà thời gian y ở cạnh Đại Tần vẫn nhiều hơn nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

"Được đó, đệ muốn đi đâu?"

Theo tương lai vốn dĩ Tần Cửu Chiêu và Diệp Bình Chi lành lặn đi ra từ di tích, sau khi kết làm huynh đệ sẽ trở về đại bản doanh thế lực của Diệp Bình Chi, Tần Cửu Chiêu bế quan còn Diệp Bình Chi nhân cơ hội này diệt trừ thâu tóm hai thế lực còn lại, nhưng mà cậu ta bành trướng quá nhanh khiến các thế lực khác chú ý. Cùng lúc ấy người chủ mưu moi tiên chủng của Diệp Bình Chi điều tra ra được thân phận cậu ta, dùng món hời to mua chuộc các thế lực khác tiêu diệt cậu.

Địch trong tối còn Diệp Bình Chi ngoài sáng, cuối cùng bị tính kế làm chúng bạn xa lánh, chỉ còn mỗi Tần Cửu Chiêu vào lúc mấu chốt lựa chọn đứng ra giúp cậu, huynh đệ hai người giết đỏ cả mắt cuối cùng đẩy lùi được quân địch dắt nhau chạy thoát.

Diệp Bình Chi đã biết được âm mưu tiên chủng năm xưa, nhớ người thân muốn về Đông Hoa hỏi thăm tin tức, Tần Cửu Chiêu không có cách nào trở về Trung Châu mà cũng không thể ở lại Tây Mãng lâu bèn theo cậu đi Đông Hoa.



Tần Cửu Chiêu nghe vậy trong đầu hiện ra một vài hình ảnh, gần như không cần nghĩ ngợi đáp: "Đi Đông Hoa." Nói xong mới thảng thốt, "Không biết vì sao đệ cảm thấy chuyến này nhất định phải đi Đông Hoa."

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Cửu nhìn thấy dáng vẻ như bị cái gì ảnh hưởng này của hắn, y kết luận rằng là do Đại Tần đang thức tỉnh nên cũng không nghĩ gì thêm, cười đáp: "Được, vậy đi Đông Hoa!"

Có tàu bay hai người nói đi liền đi, Đỗ Cửu không dám dẫn Tống Phán Liễu và Thượng Chi Đào theo, trên thực tế mấy năm nay y rất ít khi để hai nàng xuất hiện trước mặt mình mà sắp xếp cho cả hai vị trí khác, cho nên chỉ dẫn theo La Nhất La Nhị bên người, tuyên bố ra ngoài rằng mình muốn bế quan rồi thay đổi một chiếc tàu bay bình thường âm thầm rời khỏi Tây Mãng.

Tây Mãng và Đông Hoa, một ở phía tây một phía đông, cách một Trung Châu ở giữa, ngồi tàu bay không ngừng nghỉ cũng tốn gần nửa năm, lúc này trận truyền tống còn chưa ra đời nên chỉ có thể đi kiểu này.

Đỗ Cửu và Tần Cửu Chiêu cũng không thấy chán, luận đạo tâm sự khiến thời gian trôi vèo vèo, hơn nữa với người yêu mà nói thì làm gì cũng không thấy chán.

Hai người một kẻ cố tình người kia cố ý, tình cảm đương nhiên phát triển thần tốc, lại càng thân thiết thêm mấy phần.

Nhưng mà chuyện ấy ấy vẫn chỉ dừng ở mức ôm ấp hôn hít chứ không tiến thêm bước nữa, không phải là vì Tần Cửu Chiêu không muốn mà là Đỗ Cửu không dám, cũng không hẳn là không dám mà với y Tần Cửu Chiêu hiện giờ chỉ như một đứa trẻ, không phải Đại Tần đã hơn 600 tuổi ngày xưa, Tiểu Tần bây giờ chỉ hơn 20 tuổi còn không bằng số lẻ, Đỗ Cửu có cảm giác kỳ cục rằng mình đang dụ dỗ trẻ nhỏ làm bậy.

Tiểu Tần dường như không hề có cảm giác rối rắm ngược lại còn thấy hứng thú với hệ thống, thường hay nói chuyện với nó, ban đầu còn giả vờ giả vịt trước mặt Đỗ Cửu, sau đó không hiểu kiểu gì mà một người một hệ thống lén lút tám chuyện sau lưng y, nếu không phải có lần hệ thống lỡ mồm e là Đỗ Cửu chẳng hay chẳng biết gì mất.

"Thành khẩn khai ra mau, các ngươi nói cái gì?" Đỗ Cửu bóp chặt hệ thống.

Hệ thống không tránh được bèn hóa ra đôi mắt nhỏ đảo vòng vòng: "Không nói gì hết á, là Tần Cửu Chiêu tò mò muốn biết chuyện xảy ra trước kia, hắn không tiện hỏi ngươi nên mới tìm tới ta thôi, ngươi yên tâm, ta thông minh tới vậy đương nhiên sẽ không lỡ lời rồi!"

Nó thật sự chưa nói gì hết, đều là Tần Cửu Chiêu nói còn nó chỉ đáp đúng hay sai thôi.

"Thật à?" Đỗ Cửu thèm tin vào, sâu sắc quan ngại với cái gọi là liêm sỉ của hệ thống, nếu không hồi xưa làm gì mới bị Tần Cửu Chiêu uy hiếp một chút đã đầu hàng rồi.

"Dĩ nhiên là thiệt!" Hệ thống giơ tay thề, "Ngươi nghĩ lại xem, trước đây hắn đối xử với ra như vậy sao ta có thể đẹp mặt với hắn! Nhưng mà..."

Nó thay đổi giọng điệu: "Tần Cửu Chiêu nghi ngờ ngươi có vấn đề!"

Đỗ Cửu ớn lạnh: "Gì?"

Hệ thống đáp: "Đừng hiểu lầm, không phải bảo ngươi có vấn đề mà là sức khỏe ngươi có vấn đề, ầy, nói nào ngay thì là thế này, không phải tới bây giờ các ngươi vẫn chưa làm đúng chứ, hắn nghi ngờ ngươi có bệnh khó nói, bảo mỗi lần hôn xong là ngươi chạy mất dép, chỉ có thể là sinh lý có vấn đề hoặc không thật lòng yêu hắn, hắn còn vì chuyện này mà đau lòng đó. Ta nói thiệt, nhìn đôi mắt nhỏ chân thành này của ta đi!"

Đỗ Cửu bốn mắt nhìn nhau với hệ thống, ngừng một chốc: "Thật chứ? Không lừa ta?"

"Thiệt, thiệt mà!" Hệ thống gật mạnh đầu.

Đỗ Cửu nhíu mày, y không hề biết hóa ra Tiểu Tần lại có suy nghĩ này, không được cái đếch, là đàn ông thì không thể bảo mình không được, y phải tìm hắn nói cho ra chuyện.

Nhìn Đỗ Cửu rời đi, hệ thống len lén đưa tay bật ngón cái sau lưng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.