Chương trước
Chương sau
Nói tới bơi lội thì không ai có thể sánh với giao nhân, Cửu Thủy Tiên quàng lấy eo đại thần lướt tới mấy mét cách xa Bạch Trúc và Trình Hoằng sau đó nói một câu xin lỗi với đại thần, phút sau đó bèn dùng cả hai tay ôm lấy eo đại thần rồi mang theo hắn lao vun vút về phía bờ.

Quá chân thật.

Quần áo đại thần đều đã ướt nhẹp dính sát vào người khiến Cửu Thủy Tiên rất dễ dàng cảm nhận được mấy múi cơ bụng rắn chắc của hắn.

Niệm Cổ không bán mũ kết nối mà cần phải sử dụng khoang trò chơi, nhân vật trong trò chơi hoàn toàn là bản sao chép của người chơi, không như mấy trò chơi khác có thể chỉnh gầy chỉnh đẹp, hơn nữa nền tảng khuôn mẫu ban đầu cũng dựa theo thể chất người chơi để dựng nên, vì vậy trong hiện thực có dáng vẻ thế nào thì trong trò chơi sẽ như thế ấy, Cửu Thủy Tiên cúi đầu nhìn hai múi cơ bụng lờ mờ nhỏ xíu của mình không khỏi bĩu môi.

Dường như đại thần không ngờ Cửu Thủy Tiên sẽ làm ra hành động này nên thân thể khẽ cứng đơ, nhưng hắn nhanh chóng thả lỏng, còn tiện thể đưa tay đặt lên vai Cửu Thủy Tiên.

Cửu Thủy Tiên phi hết vận tốc nhanh chóng tới bờ, đi đến chỗ nước cạn lập tức buông đại thần ra, đại thần đứng dậy sau đó rất tự nhiên mà khom lưng bế y lên.

"Cái này, lão đại, hay là anh để tôi tự đi đi." Cửu Thủy Tiên có hơi bối rối.

Bước chân đại thần vẫn không dừng lại: "Không cần, thời gian có hạn."

Được rồi, anh là lão đại anh có quyền, dù sao người mệt cũng không phải là y nên Cửu Thủy Tiên bèn ngậm miệng.

Lên bờ mới nhận ra đảo giữa hồ này vào đảo giữa hồ lúc nãy không quá giống nhau, cây cối tươi tốt hơn mà địa hình cũng hiểm trở hơn, rẽ qua một cái chỗ vốn nên là một mảnh đổ nát thê lương lại được thay thế bằng một tòa cung điện to lớn, phong cách kiến trúc rõ ràng là kiểu cung điện dưới đáy biển, cái bảng ở giữa khắc hai chữ cổ: Bồng Lai.

"Đây..." Cửu Thủy Tiên khẽ hô một tiếng.

Bồng Lai! Vậy mà thật sự có Bồng Lai!

Cha y đoán đúng rồi!

Trò chơi mở cửa đã gần một tháng, tư liệu về các chủng tộc trên diễn đàn cũng đã thảo luận sôi nổi, tên bốn thành chủ giao nhân cũng đã được người ta liệt kê ra, hơn nữa còn đưa ra phỏng đoán về Bồng Lai nhận được không ít đồng tình, trước mắt còn chưa có bất cứ nhiệm vụ hay manh mối nào chỉ ra dấu vết của Bồng Lai cả, Cửu Thủy Tiên cũng âm thầm phái người chú ý nhưng không ngờ thứ mà y tìm khắp thiên hạ lại là một cái bí cảnh!

Đại thần hiển nhiên cũng có tìm hiểu nên biết được ý nghĩa của Bồng Lai với giao nhân, dường như suy tư gì đó: "Thì ra là vậy."

Hắn ôm Cửu Thủy Tiên thử thăm dò tiến vào cung điện, vừa mới bước tới cửa thì hai cánh cửa lớn đã không gió mà tự động mở ra.

??

Tình hình này là như nào vậy?

Cửu Thủy Tiên bỗng dưng cảm thấy lạnh cả gáy, bất chợt có cảm giác quen thuộc như đang đi thám hiểm nhà ma là thế nào ấy nhở!

Đỗ Cửu mở cốt truyện ra xem lại, đoạn này trong nguyên tác được miêu tả cực kỳ tỉ mỉ dưới góc nhìn của nam chính thụ, trong cốt truyện sau khi Trình Hoằng mở ra được bí cảnh cũng xuất hiện ở trong hồ, vì cậu ta là vũ tộc nên dang hai cánh bay tới đảo, nhưng mà bởi vì có hạn chế nên không thể nào quan sát được toàn bộ hòn đảo, lên tới phía trên đảo đã rơi xuống ngay.



Trước nhất cậu ta thăm dò một vòng bên ngoài đảo, từ một tấm bia đá biết được đây là vương thành Bồng Lai đã mất tích của giao nhân, đồng thời cũng nhờ kỹ năng thu thập cao siêu mà tìm được một cây cỏ có hình dáng kỳ lạ bên cạnh tấm bia.

Cây cỏ này có thể giấu đi mùi vũ tộc trên người cậu ta cũng như giả làm giao nhân trong thời gian ngắn, dựa theo giải thích trong trò chơi thì dưới tấm bia chôn cất quá nhiều thi thể giao nhân nên mới mọc lên cây cỏ này.

Trình Hoằng có được cây cỏ ấy sau khi bước vào cung điện vượt qua quái con gặp được boss bự đầu tiên chợt nảy ra ý tưởng ăn cây cỏ kia, trong chớp mắt thái độ của cả quái con lẫn boss với cậu ta đều trở nên thân thiện, cả đường suôn sẻ đi tới cửa cuối cùng gặp được boss cuối, đã từng là thành chủ Bồng Lai, cũng từng là giao nhân hoàng, Bồng Lai.

Nhưng mà hiện giờ người bước lên đảo đổi thành Cửu Thủy Tiên và đại thần, sức chiến đấu của đại thần khiếp người nên chả cần quan tâm là quái con hay boss bự, cứ xử hết là được.

Cửu Thủy Tiên là giao nhân nên tất cả quái con và boss đều không có ác ý đương nhiên sẽ không tấn công y mà chỉ nhắm vào mỗi đại thần, nhưng đại thần lại ôm Cửu Thủy Tiên khiến cho tình hình trở thành như này:

Quái con nhào lên như ong vỡ tổ muốn đánh đại thần nhưng bỗng dưng nhận ra sắp đánh trúng Cửu Thủy Tiên khiến động tác không thể không khựng lại, đại thần nhân lúc này vung kiếm làm gỏi hết cả bọn.

Boss cũng y vậy, boss giữ hai cửa đầu trí tuệ cao hơn quái nhỏ một chút nhưng cũng chỉ có chút ấy thôi, chốc chốc thân thiện chốc chốc lại thù hằn nên đại thần không tốn nhiều sức đã giết được.

Cửu Thủy Tiên không thể không khâm phục tầm nhìn của đại thần, khó trách hắn muốn dẫn một giao nhân vào bí cảnh, nhìn tình hình này y cũng không nhắc tới chuyện bảo đại thần bỏ mình xuống nữa, đuôi y khi qua cửa thứ nhất đã biến thành chân rồi, đợi y mặc xong quần áo đại thần lại bế y lên như chuyện đương nhiên, ra vẻ vì nhanh chóng qua cửa nên Cửu Thủy Tiên không thể nào thốt ra câu phản đối được.

Thuận lợi bước tới cửa cuối cùng, hai người gặp được người từng là giao hoàng như trong nguyên tác, Bồng Lai.

Nói đúng hơn là một sợi tàn hồn hay ý chí còn sót lại cuối cùng.

Không giống như mấy cửa bên ngoài, chỗ của giao hoàng bị băng giá bao phủ, nơi này là trung tâm cung điện, đại sảnh rộng lớn, rường cột cùng trần nhà cao vợi toàn bộ đều bị đóng băng, có thể nhìn thấy được rõ ràng hoa văn trên đó.

Vương tọa phía cuối đài cao ngồi một giao nhân, xuyên qua lớp băng có thể lờ mờ nhìn thấy được là một người cực kỳ tuấn mỹ.

Cửu Thủy Tiên nhìn mặt đầu tiên, xem xong mới khẽ thở phào, giao hoàng là giao nhân đẹp nhất mà y từng gặp từ trước tới giờ nhưng vẫn không đẹp bằng y.

Nhưng mà nhìn xuống dưới, tuy rằng đã bị bao phủ bởi một lớp băng nhưng cũng có thể nhìn thấy được tám múi cơ bụng rõ rành rành.

Cửu Thủy Tiên: Không vui.

Ngay sau khi hai người tiến vào tượng băng phát ra một tiếng rắc, dường như sắp nứt ra nhưng cũng không hẳn là vỡ toác mà lại truyền ra một giọng nam cực kỳ từ tính, chứa đựng bi thương: "Nhân loại và giao nhân..."

"Chào ngài." Nhận được ánh mắt ra hiệu của đại thần, Cửu Thủy Tiên lặp tức biết điều tiến lên, "Xin hỏi ngài có phải giao hoàng Bồng Lai không?"

Đi qua hai boss trước bọn họ ít nhiều cũng biết được một chút sự thật, dường như Bồng Lai lưu lạc là do giao hoàng, mà trong đó còn liên quan tới một nhân loại tên Hoa Dung nữa.

"Giao hoàng..." Giọng nói kia khẽ cười mang theo tự giễu, "Gọi ta là Bồng Lai là được rồi, từ ngàn năm trước giao hoàng đã không còn tồn tại nữa..."

Cửu Thủy Tiên nghe lời gọi một tiếng thành chủ Bồng Lai.

Bồng Lai nói tiếp: "Nếu các ngươi có thể tìm thấy được nơi này hơn nữa còn thành công tới trước mặt ta thì ta mong các ngươi có thể giúp ta hoàn thành một việc."

Nhiệm vụ tới rồi!

Hai mắt Cửu Thủy Tiên sáng rực.

"Nguyên nhân đều vì sai lầm ngàn năm trước của ta mới khiến Bồng Lai bị phong ấn, ta mong các ngươi có thể giúp ta dựng lại Bồng Lai bù đắp lại thiếu sót của ta năm đó, vừa hay ngươi là người trong tộc của ta, ta truyền lại vị trí thành chủ Bồng Lai này cho ngươi, sau này ngươi có thể khống chế bí cảnh này."

Cửu Thủy Tiên liếc mắt nhìn đại thần, thấy hắn không phản đối mới gật đầu đáp: "Thành chủ yên tâm, ta cũng là giao nhân đương nhiên sẽ cố hết sức xây dựng lại Bồng Lai."

"Còn về ngươi..." Giọng nói kia chuyển sang đại thần, ngừng một lát, "Ngươi đi tới núi Nhiêu ở Huyền Châu tìm một nhân tộc tên Hoa Dung bái hắn làm thầy."

Hoa Dung?

Đây không phải là nhân tộc khiến Bồng Lai lưu lạc mà hai boss phía trước nghiến răng nghiến lợi nhắc tới sao?

Xem ra ở đây còn có cốt truyện ẩn, Cửu Thủy Tiên thầm nghĩ rồi lại nhìn đại thần, chỉ thấy nét mặt của hắn khẽ thay đổi, dường như biết được ít chuyện gì đó.



Hắn hành lễ với Bồng Lai, nói: "Không biết thành chủ Bồng Lai có thể cho ta một vật làm tin để tiện bề chứng minh không."

Bồng Lai ngừng một lát dường như đang ngẫm nghĩ, sau đó một miếng ngọc bội rõ ràng là đồ của nhân tộc bay nhanh ra từ pho tượng tới trước mặt đại thần: "Cái này cho ngươi, chỉ cần ngươi đưa thứ này cho hắn thì hắn sẽ tự động đồng ý."

Lúc nói câu này trong giọng nói lại toát ra cảm xúc phức tạp, có sầu lo tự giễu lại kèm theo chút nhớ nhung.

Đây chắc chắn là có chuyện gì rồi! Cửu Thủy Tiên dường như có điều trầm tư.

Đại thần đưa tay nhận lấy miếng ngọc bội kia, chắp tay: "Đa tạ." Ngừng một lát lại nói, "Thành chủ yên tâm, ta sẽ giúp đỡ y dựng lại Bồng Lai, nếu có thể ta sẽ khiến y trở thành giao hoàng đời tiếp theo."

Trong lòng Cửu Thủy Tiên kinh ngạc, vờ vịt nói mấy lời này trước mặt giao hoàng đời trước cũng không sao à? Tuy rằng vừa nãy y thật sự nghĩ vậy...

Y nhìn đại thần, trên mặt lộ ra vẻ nôn nóng, đại thần trả lại y một ánh mắt trấn an.

"Ngươi đúng là cũng không tồi." Bồng Lai không có ý trách cứ mà ngược lại có tỏ ra vẻ tán thường nhàn nhạt, "Có mấy phần giống ta lúc trẻ, tiếc rằng..."

Là nhân tộc.

Cửu Thủy Tiên giúp ông nói xong, trong lòng lại thấy khó chịu, đây ẩn ý là thấy y không tốt, không hài lòng với y à?

"Ngươi lại rất giống ta." Giọng nói kia lại hướng về Cửu Thủy Tiên, mang theo chút đùa vui, "Mà cũng rất giống hắn."

Giống hắn?

Trong lòng Cửu Thủy Tiên chợt gợn, chẳng lẽ là Hoa Dung kia sao?

"Ngươi lại đây." Bồng Lai lại nói, "Ta bây giờ sẽ truyền lại Bồng Lai cho ngươi."

Cửu Thủy Tiên lập tức bước tới đứng yên trước mặt tượng băng, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi lời nói vừa nãy của Bồng Lai hay không mà nhìn ở khoảng cách này giao nhân trong băng thật sự có khuôn mặt tương tự đại thần.

Đang nghĩ ngợi đột nhiên một tia sáng lạnh lẽo phóng về phía y chui vào giữa mày, bên tai truyền tới giọng nói mơ hồ của Bồng Lai: "Khi xưa vì ta mà hủy diệt, mong rằng có thể nhờ các ngươi mà tái sinh..."

Cửu Thủy Tiên mở ra giao diện nhân nhân vật, nhìn thấy sau tên mình lại có thêm một dòng, Phong Hoa Tuyệt Đại (Thành chủ Bồng Lai).

Lại nhìn tiếp kỹ năng thấy thêm một kỹ năng đặc biệt: Triệu hồi Bồng Lai.

Đây có nghĩa là bí cảnh này trước khi y dựng lại Bồng Lai sẽ tương tự như không gian tùy thân, y có thể tiến vào đánh quái không giới hạn, nhưng mà không thể dùng để chứa đồ, nếu tới mức đó thì quá sức ảo ma rồi.

Nhưng với Cửu Thủy Tiên mà nói cái này đồng nghĩa với có thêm một chiêu giữ mạng, chỉ cần gặp nguy hiểm y có thể lập tức trốn vào bí cảnh, đương nhiên trong phó bản có hạn chế thì không thể sử dụng được.

Cửu Thủy Tiên mặt mày hớn hở sắp không khép được miệng nhìn thanh kỹ năng, lợi ích từ chuyến đi này thật sự quá lớn!!

Lòng y tràn đầy vui sướng chia sẻ với đại thần: "Cảm ơn lão đại, sau này anh có chuyện gì cứ việc sai bảo em, em đảm bảo có băng lửa vượt sông cũng không chối từ!"

Quả nhiên theo đại thần sẽ có thịt ăn!

Trong chuyến đi vào bí cảnh lúc này y đã được món hời to, có cái tên thành chủ Bồng Lai này lại còn có được thành Bồng Lai trong truyền thuyết, cố gắn một phen chưa chắc là không thể trở thành giao hoàng!

Cửu Thủy Tiên cũng là kẻ có dã tâm, một cơ hội thành hoàng đế bày ra trước mắt thế này, tuy rằng ở trong biển nhưng y cũng phải nắm lấy.

"Bất cứ chuyện gì sao?" Đại thần nhướng mày.

Giờ phút này Cửu Thủy Tiên bị niềm vui làm mụ mị đầu óc, không thèm nói thêm gật đầu: "Đúng! Lão đại có chuyện gì cứ nói với em, em đi làm ngay!"

"Không gấp." Đại thần mỉm cười, "Từ từ rồi bàn."



Đại thần nói để sau thì cứ để sau, Cửu Thủy Tiên đã trở thành đàn em mù quáng của đại thần, hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của hắn.

Hiện giờ Cửu Thủy Tiên là chủ nhân của tòa thành Bồng Lai này, lòng y vừa muốn thì bọn họ đã lập tức ra khỏi cung điện tới bên rìa đảo, y cũng không quên Bạch Trúc cùng cậu fans não tàn kia, dù gì thì cũng phải dẫn theo bọn họ ra ngoài, mà để không bị nghi ngờ y quyết định tự đi sang đón hai người sang đây.

Đại thần thong thả ung dung lấy một thứ ra từ ba lô chứa đồ, khi rơi xuống mặt nước thứ ấy lập tức hóa thành một con thuyền lá: "Ngồi cái này đi."

Hóa ra con thuyền kia là một trang bị à? Ủa, đại thần đã có sẵn thuyền rồi thì trước đó y còn kéo đại thần bơi theo chả phải bằng thừa sao?

Cửu Thủy Tiên có hơi xấu hổ.

Đại thần tựa như không nhìn thấy được, ngồi xuống ghế đổi đề tài: "Lời của Bạch Trúc nói cậu không cần tin."

Hả?

Cửu Thủy Tiên mất một lúc mới hiểu được.

"Bạch Trúc..." Đại thần trầm ngâm nói, "Không ngây thơ như cậu thấy đâu, không nên quá tin vào lời cô ấy nói, cũng không nên quá thân thiết với cô ấy."

Đây...

Trong lòng Cửu Thủy Tiên rất ngạc nhiên, bỗng có cảm giác thế giới đảo điên, hóa ra đoàn đội của đại thần cũng không êm đẹp như vẻ bên ngoài mà y nhìn thấy...

Như vậy xem ra trực giác ban đầu của y đã đúng, khó trách y nhìn sao cũng không thể có cảm tình nổi với Bạch Trúc.

Chỉ là chuyện em gái Tố Y đã bàn...

Y bày ra vẻ mặt rối rắm.

"Tố Y đã có người yêu." Đại thần nhìn thấu vẻ mặt của Cửu Thủy Tiên, không lung lay nói tiếp, "Tôi đã nói rồi, Bạch Trúc không ngây thơ như những gì cậu thấy, cô ấy và Tố Y cũng không thân nhau như cậu nghĩ."

Cửu Thủy Tiên tức thì nhíu mày, cảm tình với Bạch Trúc giảm từ quen biết hơi thân thành chả thân thiết gì.

Đại thần cong môi cười: "Trong lòng cậu hiểu là được rồi, còn cậu fans kia của cậu..."

Nói tới fans não tàn Cửu Thủy Tiên không nhịn được nhíu chặt mày, tới cả khuôn mặt cũng nhăn lại, làm thần tượng đúng là không dễ mà, nhưng dù gì thì người ta cũng là fans của mình, bởi vì thích mình mới bại não nên y cũng không thể mặc kệ được, lỡ đâu nghĩ quẩn trong lòng quậy tới tự sát thì sao?

Haiz, con người đúng là không thể quá hoàn hảo!

Đại thần cười cười: "Thật ra tôi có một cách..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.