Đỗ Cửu qua loa rửa mặt xong, bắt đầu chải chuốt lại đầu tóc chỉnh tề theo phong cách của Nghiêm Cửu, cởi bỏ đồng phục cảnh sát thay một bộ tây trang đen. Bản thân Đỗ Cửu tương đối thích quần áo thoải mái nhưng quần áo Nghiêm Cửu chỉ có một loại phong cách – tây trang. Tràn ngập trong phòng để quần áo đều là tây trang, hơn nữa tất cả đều nghiêng về màu lạnh, nhiều nhất là màu đen, không hề có một chút hoa văn nào. Áo sơ mi và cà vạt, đồng hồ tới nút tay áo các thứ đều được phân loại chỉnh tề, vừa tìm là thấy ngay. Đỗ Cửu mặc áo sơ mi khoác thêm áo ngoài, thắt cà vạt xong nhìn vào hình ảnh đĩnh đạc trong gương, không thể không thừa nhận rằng Nghiêm Cửu thật sự cực kỳ hợp với tây trang. Quần áo may đo vừa người tôn lên dáng người, đường cong mượt mà từ vai thằng tới eo mông, áo sơ mi và cà vạt che đi phần da thịt duy nhất có thể lộ ra của cơ thể, đi cùng tóc đen được vuốt gọn ra phía sau và khuôn mặt tuấn mỹ, ánh mắt lạnh nhạt khiến cả người y toát ra cảm giác trầm lắng cấm dục cực kỳ mãnh liệt. Nếu không có băng gạc trên trán thì càng thêm hoàn mỹ. Đỗ Cửu đóng vai Nghiêm Cửu cảm thấy băng gạc chướng mắt trên trán khiến y khó chịu, y dời mắt khỏi gương, cài xong nút áo cuối cùng, chỉnh lại cà vạt, đeo đồng hồ, nhìn đi nhìn lại không thấy có vấn đề gì mới cầm chìa khóa xe lên bước ra cửa. Lúc đóng cửa tiện tay cầm theo cái bật lửa trên kệ huyền quan bỏ vào túi – Nghiêm Cửu có thói quen hút thuốc. Y lái xe thẳng tới sân bay, chờ không tới nửa giờ đã thấy được Kiều Niên Niên kéo hành lý bước ra. Vóc người Kiều Niên Niên không cao, gương mặt trẻ con trong sáng dễ gần, tóc ngắn ngang vai toát ra mấy phần dịu dàng, nhìn thấy Đỗ Cửu hai mắt sáng lên bước nhanh về phía y. "Nghiêm Cửu!" Đỗ Cửu cố gắng để bản thân không nghĩ tới hiện giờ bên cạnh cô có một tên quỷ, cong môi tự nhiên nhận lấy va li trong tay cô. "Mặt anh..." Kiều Niên niên khẽ xuýt xoa một tiếng, theo phản xạ muốn đưa tay ra nhưng mới một nửa đã nhớ ra không được phải phép, khựng lại giữa chừng, "Anh bị thương sao? Không sao chứ?" Đỗ Cửu an ủi cô: "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Vẻ mặt Kiều Niên Niên ỉu xìu xuống, ánh mắt lộ ra vẻ áy náy: "Xin lỗi anh, em không biết anh bị thương mà còn để anh tới đón em, em thật không phải..." Đỗ Cửu nhìn vào xoáy tóc cô, khóe môi khẽ mỉm cười, cúi người đối diện với cô, nhìn vào nhau: "Đương nhiên anh phải tự đi đón bạn gái của mình rồi." Má Kiều Niên Niên đỏ bừng ngay tức thì, lắp bắp nói: "Bạn, bạn gái gì chứ, em, em..." Nụ cười trên mặt Đỗ Cửu tắt đi: "Xem ra là do anh hiểu lầm." "Không phải!" Kiều Niên Niên vội nói, tiếng nói có hơi lớn khiến người qua đường ngoái đầu nhìn, mặt cô càng đỏ hơn, cúi đầu tựa như muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. "Không phải cái gì?" Đỗ Cửu hỏi theo, tuy rằng y cong mất rồi nhưng cũng không ngại ngắm nghía vẻ đáng yêu của nữ chính. Kiều Niên Niên len lén giương mắt, nhìn thấy nụ cười trên mặt y vẻ mặt càng hoảng hơn, sau đó mới lấy hết can đảm nhỏ tiếng nói: "Không phải hiểu lầm đâu." "Sao nào?" Đỗ Cửu nhướng mi, tỏ vẻ chưa hiểu rõ. Kiều Niên Niên mím môi, đưa tay lên vuốt tóc cười với y: "Em đói rồi, chúng ta đi ăn gì nhé-bạn-trai." Đỗ Cửu mỉm cười nắm lấy tay cô, kéo va li: "Được, chúng mình đi ăn." Kiều Niên Niên bị nụ cười sau cùng này của y bắn trúng tim, đi một đoạn xa mới tỉnh lại được, thầm nhủ: "Thật phạm quy mà." Lên đến xe, không biết là do tâm lý bị ảnh hướng hay do thứ gì khác mà Đỗ Cửu bỗng dưng cảm thấy hơi lạnh, y cố gắng khiến mình không để ý tới sự tồn tại của Quỷ Vương, nhưng con người rất kỳ lạ, càng muốn phớt lờ thì sẽ càng không nhịn được quan tâm tới. Vừa nãy còn tốt, không gian mở nhiều người qua lại, hiện giờ lên xe rồi, chưa nói tới không gian khép kín mà còn chỉ có hai người là y và Kiều Niên Niên thôi. Y nhịn tới nhịn lui vẫn không nhịn nổi mà hỏi hệ thống: "Mi có nhìn thấy được Quỷ Vương kia trên xe không?" Hệ thống chần chừ một lát bèn thiệt thà bẩm lại: "Có, ở ngay ghế sau, chính giữa ấy." Toàn thân Đỗ Cửu lập tức nổi hết da gà, cố kiềm ý định muốn nhìn vào kính chiếu hậu, giả vờ bình tĩnh vừa khởi động xe vừa hỏi Kiều Niên Niên: "Em muốn ăn gì?" Kiều Niên Niên nghiêng đầu nhìn y, thử hỏi: "Em biết một tiệm bán mỳ, mỳ của tiệm đó cực kỳ ngon, anh muốn đi không?" Đỗ Cửu nghe tới mấy chữ được ăn ngon thì chiếc đèn trong lòng vụt sáng, ngoài mặt nhàn nhạt gật đầu: "Được." Ngừng một chốc lại săn sóc hỏi han, "Chuyện trong nhà ổn chứ em?" Dù sao cũng là tang sự, tuy rằng là hỉ tang nhưng làm bạn trai thì vẫn nên quan tâm một chút. "Ổn cả." Kiều Niên Niên vô thức vuốt túi xách trên gối, "Bà em bệnh nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều đã chuẩn bị sẵn tinh thần, hơn nữa càng ngày bà càng đau đớn nên hiện giờ được coi như là được giải thoát." Đỗ Cửu tranh thủ quay đầu sang nhìn cô: "Đừng quá đau buồn." Kiều Niên Niên cong môi: "Cảm ơn anh." Đến tiệm mì Đỗ Cửu mới thầm thở phào trong lòng, cuối cùng cũng không cần ở trong một không gian kín với quỷ nữa, chờ tới khi đi vào quán mì người người tấp nập tới lui y càng cảm thấy an toàn hơn. Kiều Niên Niên dường như là khách quen của quán này, thuận đường dẫn y đi tới một chỗ tương đối vắng người, cười tinh nghịch: "Chỗ này khá khuất nhưng yên tĩnh, ít ai tìm ra, em thường tới đây nên mới thấy được đấy." "Không tệ." Đỗ Cửu nói. Y có thể hiểu được vì sao Nghiêm Cửu sẽ thích Kiều Niên Niên, em gái này rất tinh ý, hai người mới gặp gỡ được mấy lần đã nhận ra y thích yên tĩnh, dịu dàng săn sóc lại hiểu chuyện, thật sự không tồi. Kiều Niên Niên cũng rất biết cách gợi đề tài chung, biết Đỗ Cửu kiệm lời nên đa phần đều sẽ chủ động nói chuyện, tìm một ít chuyện thú vị lúc về nhà kể cho y nghe. Đỗ Cửu vừa nghe vừa đáp lời. Kiều Niên Niên đang nói bỗng dưng chộp vào cạnh bên hộp gia vị, buột miệng thốt ra: "Yên nào!" Cả người Đỗ Cửu cứng đờ, cố gắng khống chế không để bản thân lộ ra sự sợ hãi, làm ra vẻ nghi hoặc: "Sao vậy?" Kiều Niên Niên vội xua tay: "Không có gì, không có gì, em đang nói nó." Cô chỉ vào hộp gia vị bên cạnh, ngượng ngùng giải thích, "Em thấy nó sắp ngã." Đỗ Cửu chỉ có thể vờ như không biết gì, ừ một tiếng. Trong lòng đi hỏi hệ thống: "Có phải là Quỷ Vương kia hay không?" Hệ thống: "Đúng vậy, hắn ngồi ngay cạnh nữ chính." Đỗ Cửu cảm thấy mình sắp không chịu nổi, nhìn thấy thì sợ mà không nhìn thấy còn sợ hơn, y cố hết sức để mình không dời mắt nhìn sang bên cạnh Kiều Niên Niên, trong lòng thầm niệm 3 lần "đừng nhìn" để tự thôi miên bản thân. Bữa cơm này Đỗ Cửu ăn tới kiệt sức, mặc dù có mì sợi ngon lành cũng không thể cứu vớt lại tâm trạng y. Đặc biệt là đang ăn một nửa bỗng dưng cảm thấy bên cạnh lành lạnh, một loại cảm giác lạnh lẽo không nói nên lời bao trùm lấy cơ thể y, cái loại lạnh lẽo tựa như đến từ nơi sâu nhất của địa ngục men theo ống quần tay áo chạy vào người, toàn thân y nổi da gà, lông tơ dựng hết cả lên. Đỗ Cửu không biết có nên nuốt xuống miếng mì đang trong miệng không nữa, y vờ như không nhìn thấy ánh mắt nóng lòng thất thố của Kiều Niên Niên đang nhìn vào nơi bên cạnh mình, trong lòng điên cuồng gào thét với hệ thống: "Hắn, hắn, hắn đang làm gì thế?!!" Hình như hệ thống vừa nuốt nước bọt một cái: "Hắn... hắn đang sờ ngươi." "Hả?" Đỗ Cửu bị sặc, ho khan liên hồi. Kiều Niên Niên vội đưa khăn giấy cùng nước cho y: "Anh không sao chứ?" Đỗ Cửu nhận khăn giấy lau miệng, lại bưng nước lên uống hai ngụm lớn, ho khẽ mấy cái mới đỡ hơn, nói cảm ơn với Kiều Niên Niên: "Cảm ơn, ngại quá." Kiều Niên Niên tưởng là do Quỷ Vương giở trò nên lòng ngập tràn áy náy, có một chút khẽ nhiễm lên mặt cô: "Không cần cảm ơn, không sao đâu, là do em..." giọng nói đột ngột ngưng bặt, mặt mày lộ vẻ khiếp sợ. "Sao vậy em?" Đỗ Cửu hỏi, vừa mới dứt câu trên lưng lập tức cảm giác dường như có thứ gì đó dán lên, y không nhịn được đờ cả người. "Aaaa, tình hình gì nữa vậy?!! Hắn đang làm gì?!!!!" Trong lòng y hò hét điên cuồng nhưng ngoài mặt vẫn vờ như khó hiểu quay đầu lại, theo bản năng sờ ra sau lưng. Em gái à mau dạy lại Quỷ Vương nhà em đi!! "Hửm." Đỗ Cửu khóc không ra nước mắt, xem chừng động tác của y có hiệu quả khiến thứ trên lưng rời đi, ngay cả luồng không khí lạnh lẽo cũng biến mất không còn. Vẻ mặt căng thẳng của Kiều Niên Niên cũng buông lỏng, nói sang chuyện khác: "Mì sắp nguội, ăn nhanh thôi anh." "Được." Đỗ Cửu vờ như chưa hề xảy ra chuyện gì, lần nữa cúi đầu ăn hết mì, nhưng mà rốt cuộc mì có vị gì y hoàn toàn không nếm được. Cơm nước xong, Đỗ Cửu đưa Kiều Niên Niên về nhà như chuyện đương nhiên. May là nhà Kiều Niên Niên cách quán mì không xa, lái xe 5 phút đã đến. Tới dưới lầu, Đỗ Cửu lấy va li hành lý từ cốp xe ra, dù cho trong lòng cực kỳ mong muốn Kiều Niên Niên nhanh nhanh lên nhà, nhưng để diễn tốt tâm trạng của người vừa mới xác định quan hệ yêu đương thì cần có một đoạn quyến luyến không rời sau khi hẹn hò xong. Dựa theo tính cách Nghiêm Cửu thì hôn môi gì đó là quá nhanh, chắc chắn không làm được, Đỗ Cửu bèn đưa va li cho Kiều Niên Niên: "Ngày mai..." "Ngày mai..." Kiều Niên Niên cũng mở miệng cùng lúc. Hai người bất ngờ sau đó nhìn nhau cười. "Em nói trước đi." Đỗ Cửu nói. Kiều Niên Niên nhìn vào vết thương của y, khẽ di di mũi chân: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh, ngày mai tan làm em có thể tới tìm anh không? Giờ tan ca của em chắc chắn sẽ sớm hơn anh, em biết anh rất bận nên sẽ không làm phiền anh..." Mặt mày Đỗ Cửu dịu dàng: "Được." "Vậy..." Kiều Niên Niên cắn cắn môi, ánh mắt không nỡ, "Vậy em lên trước nhé..." Đỗ Cửu gật đầu: "Đi đi, anh nhìn thấy em bật đèn xong sẽ về, nhớ phải khóa cửa cẩn thận, chú ý an toàn." "Vâng." Kiều Niên Niên cười gật đầu sau đó kéo va li xoay người rời đi. Đi được hai bước cô đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Đỗ Cửu, dường như do dự điều gì sau đó lại quyết tâm, nhanh chân bước trở lại duỗi tay ôm y. Đỗ Cửu sửng sốt, nở nụ cười, vừa định ôm lấy cô lại đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, một loại cảm giác âm u lạnh lẽo ập tới, sau đó dường như có thứ gì dán sát vào lưng, bây giờ càng rõ ràng hơn so với lúc nãy, cảm giác này, cảm giác này... Rõ ràng là có người từ phía sau lưng ôm y!! Đỗ Cửu cảm thấy bản thân sắp không khống chế nổi mà kêu ra tiếng rồi, má ơi đáng sợ lắm đó biết không hả?!! Cứu mạng với có quỷ á á á!!! Kiều Niên Niên đột ngột đẩy y ra, Đỗ Cửu không đề phòng lùi về sau hai bước. "A, em không cố ý đâu." Cô rối rít giải thích, "Em, em, em đứng không vững, xin lỗi anh." "Không sao mà." Nét mặt Đỗ Cửu bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi điên, em gái à em nhanh lên lầu đi, nếu còn ở lại nữa y sẽ toang đấy! "Em lên đây, mai gặp." Hiển nhiên Kiều Niên Niên cũng sợ ở lại sẽ xảy ra chuyện không hay nữa, vội vàng chộp lấy vali đi nhanh lên lầu. Đỗ Cửu nhìn cô bước vào cửa, trở lại xe: "Đi rồi sao? Quỷ Vương kia còn ở đây không?" Hệ thống: "Không có, hắn đi theo nữ chính rồi." Đỗ Cửu nghe thấy thế ngã phịch người xuống, vùi đầu vào tay lái khóc hu hu: "Aaaa!! Đáng sợ quá đáng sợ quá!! Ta không làm nữa! Mi là cái đồ lừa đảo!! Ta muốn đổi thế giới khác, cứu mạng với! ~~~~(>_<)~~~~"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]