Tiệc sinh nhật kéo dài tới hơn 9 giờ đêm, mọi người chơi tới cực high, nếu không có quản gia tới nhắc phỏng chừng còn có thể quẩy tới hai giờ sáng.
Lúc tất cả đang thay quần áo thì Tống Tuyết lại đi đến: "Ừm, tớ, à, tớ..." Trong mắt cô thấp thoáng sự do dự.
Đỗ Cửu liếc nhìn bạn học đang rình coi, nói: "Qua bên kia đi." Y đã đoán được Tống Tuyết muốn nói gì, vừa hay, y cũng có thể nhân cơ hội nói rõ với cô, miễn cho cô lãng phí thời gian lên người y.
Nhưng mà loại chuyện từ chối người ta như này tốt nhất vẫn nên chọn một chỗ không có ai, đỡ cho người kia xấu hổ, đặc biệt đối phương còn là một cô gái nữa.
Đỗ Cửu dẫn Tống Tuyết tới một góc vườn hoa, trước khi Tống Tuyết cất lời đã nói: "Xin lỗi." So với đợi cô nói ra rồi lại từ chối thì chi bằng để y mở miệng trước, cho dù là y tự mình đa tình cũng tốt hơn.
Ánh mắt Tống Tuyết buồn bã, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không thốt ra những lời kia, lần nữa lại khẽ mỉm cười: "Cậu không cần phải xin lỗi, tới còn chưa nói gì kia mà, cậu biết tớ chuẩn bị nói gì hay sao mà lại xin lỗi tớ chứ."
Cô tùy ý đung đưa hai tay, nụ cười càng thêm rực rỡ mấy phần nhưng lại không giấu nổi sự buồn bã trong mắt: "Thật ra tớ định nói rằng có thể kết bạn với cậu không, con người tớ có một tật xấu là thích người xinh đẹp, ừm, cậu đừng hiểu lầm, không phải kiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-coi-cac-nguoi-nhu-anh-em/259129/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.