Chương trước
Chương sau
Ăn một bữa tiệc to, hát bài hát chúc mừng sinh nhật xong lại mở quà, dù không phải lần đầu được đón sinh nhật như vậy nhưng Hoắc Triều Hoa vẫn cực kỳ vui vẻ, cô từ một đứa trẻ không cha không mẹ trở thành tiểu thư không lo ăn mặc, có anh trai và ba yêu thương hết mực, đây là điều trước kia có nằm mơ cô cùng không dám nghĩ tới.
Nhưng mà hình như vẫn còn thiếu thứ gì đó...
"Hy vọng ba mau chóng tìm thấy hạnh phúc, giúp chúng ta tìm được một người mẹ tốt!" Cô cầu nguyện trước ngọn nến.
Yên tâm đi, sẽ có nhanh thôi, hơn nữa em sẽ rất vừa lòng.
Đỗ Cửu mỉm cười sửa lại: "Với em là mẹ nhưng với anh phải là chị dâu, tuy rằng anh thích em gọi anh bằng anh nhưng việc này không thể nhầm lẫn được."
Baba chủ tịch là cha em gái Tiểu Hoa nhưng không phải là cha y, thiệt thòi này y không muốn chịu đâu.
Hoắc Triều Hoa làm mặt quỷ với y.
Đỗ Cửu nhéo nhéo mặt cô, cùng baba chủ tịch nói: "Nhưng mà Tiểu Hoa nói cũng đúng, anh thật sự nên nghĩ tới chuyện cho Tiểu Hoa một người mẹ, cho em một người chị dâu đi."
Y nhớ rõ nữ phụ xuất hiện vào khoảng thời gian này.
Truyện ngôn tình nào cũng có một định luật, đa số nữ phụ sẽ là bạch phú mỹ, nữ phụ của baba chủ tịch cũng không ngoại lệ.
Nữ phụ tên Tô Tích Quân, là con gái bạn thân của mẹ ruột baba chủ tịch, lúc nhỏ hai người thường chơi với nhau, còn nói sẽ cưới nhau, thẳng tới lúc mẹ của baba chủ tịch qua đời hai nhà dần dần ít qua lại, sau đó nhà họ Tô di dân sang nước ngoài, gần như cắt đứt liên lạc.
Nếu không có gì bất thường thì trong năm nay Tô Tích Quân sẽ về nước, sau đó lần nữa gặp lại baba chủ tịch, có đề tài tuổi thơ làm nhạc đệm nên hai người mau chóng thân thiết với nhau, Tô Tích Quân càng ngày càng động lòng với baba chủ tịch, nhưng mà baba chủ tịch chỉ coi cô như em gái thời thơ ấu thôi.
Tô Tích Quân dựa vào tình cảm ngày bé thường xuyên ra vào Hoắc thị, lâu dần mọi người đều ngầm cho rằng cô là bạn gái của baba chủ tịch, thậm chí là vợ chưa cưới.
Tô Tích Quân thật sự biết lấy lòng người khác, cô hiểu được tính tình của baba chủ tịch, sau khi biết hắn coi mình là em gái thì quyết định dùng chiêu nước ấm nấu ếch xanh, bắt đầu ra tay từ những người bên cạnh baba chủ tịch, chầm chậm bắt lấy hắn.
Vì thế cô cùng Hoắc Cửu và Hoắc Triều Hoa nhanh chóng thân thiết, Hoắc Cửu u sầu kiệm lời, đối với người ngoài luôn luôn lạnh nhạt nên cũng không thân thiện với Tô Tích Quân. Hoắc Triều Hoa đương tuổi thích thân cận với những người con gái hơn tuổi, Tô Tích Quân nhã nhặn rộng rãi, chỉ cần vài bí mật nhỏ đã rất dễ dàng làm thân với Hoắc Triều Hoa.
Cũng là vì như vậy mà cô là người đầu tiên nhìn ra được tình cảm của baba chủ tịch với nữ chính, cô sợ hãi cực kỳ, đồng thời lập tức nghĩ nhân lúc baba chủ tịch còn chưa ý thức được âm thầm cắt đứt sự mập mờ giữa hai người.
Cô lặng lẽ giúp đỡ Ngũ Gia Huân theo đuổi nữ chính, lại tạo ra hiểu lầm giữa nữ chính và baba chủ tịch, nhưng không ngờ rằng khéo quá hóa vụng, khiến baba chủ tịch vì ghen mà hiểu ra được tình cảm của bản thân.
Sau đó cô hoảng lên nghĩ ra kế bẩn, hãm hại nữ chính đi phố đèn đỏ rồi chụp ảnh lại đăng lên diễn đàn trường học, quậy tới ồn ào náo động.
Lúc này baba chủ tịch xông ra anh hùng cứu mỹ nhân, cứu nữ chính từ trong nước sôi lửa bỏng khiến cô vốn chưa biết lòng mình đổ về phía hắn, tình cảm cả hai bắt đầu sáng tỏ.
Từ đầu tới cuối trong chuyện này Tô Tích Quân không tự mình lộ mặt cho nên không ai phát hiện ra người đứng sau là cô, hơn nữa cô vẫn luôn ra vẻ dịu dàng lương thiện, còn có hào quang của thời thơ ấu thêm vào, ngay cả baba chủ tịch cùng không hề nghi ngờ gì tới cô.
Thấy ngày baba chủ tịch và nữ chính thành đôi đã ở ngay trước mắt, Tô Tích Quân lập tức tỏ tình với baba chủ tịch, lúc dẫn nữ chính ra ngoài dạo phố lại diễn một màn mỹ nữ cứu mỹ nữ xém chút nữa hủy dung, khiến nữ chính cảm thấy rất có lỗi với cô ta, chẳng những quyết định rời đi mà còn khuyên baba chủ tịch cưới Tô Tích Quân.
Baba chủ tịch đã đồng ý dưới sự giận dữ, mau chóng đính hôn với Tô Tích Quân sau đó cùng nữ chính diễn một hồi ngược tâm ngược thân cầm tù chạy trốn đủ cả.
Kết cục của Tô Tích Quân đương nhiên cũng không tốt, cuối cùng thật sự bị hủy dung, thậm chí tinh thần suýt chút nữa xảy ra vấn đề, được cha mẹ trở về đón ra nước ngoài.
Đỗ Cửu xem xong chỉ có một cảm giác: Quá mệt mỏi.
Vì sao nhất định phải cố sống cố chết đi theo đuổi thứ gọi là tình yêu đích thực chứ? Chơi điện thoại không vui à? Ăn uống không ngon hơn à?
Kẻ trời sinh đã thiếu mất một sợi dây như Đỗ Cửu thiệt sự khó có thể hiểu được.
"Đại loại là bởi vì..." Hệ thống đột nhiên thò ra lên tiếng, nghiêm túc nói, "Đây là mùa yêu đương, trong không khí đều ngập tràn mùi vị tình yêu, người độc thân thật là xấu hổ ~~ ó ~~~"
Đỗ Cửu: "..." Ó con khỉ!
"Nếu đang xấu hổ thì làm sao mi vẫn độc thân thế?"
Hệ thống nghiêm túc moi móc: "Là "người" cô đơn, ta không phải người, ta là hệ thống, hí hí (*^__^*)."
Đỗ Cửu không còn gì để nói nữa.
Hoắc đại thiếu nghe Đỗ Cửu nói xong, vẻ mặt nhàn nhạt: "Không gấp, anh chắc chắn sẽ chọn một người mà hai đứa đều thích."
Đỗ Cửu cũng chỉ hát bè theo Hoắc Triều Hoa, thật sự không trông đợi có thể nghe được câu trả lời thật lòng, suy cho cùng thì lúc này baba chủ tịch còn chưa rõ lòng mình mà.
Không ai tiếp tục hỏi hắn thêm nữa, quay lại cùng Hoắc Triều Hoa vui vẻ cắt bánh kem.
Động lực lớn nhất khiến y chọn làm người nhập vai trước giờ chính là đồ ăn ngon, có thể xuyên qua nhiều thế giới khác nhau, nếm thử đủ loại thức ăn ngon lành là một chuyện hạnh phúc tới mức nào kia chứ.
Y cầm bánh kem lên cắn một miếng to, vị bơ ngọt ngào trơn mềm khiến cho cả người y muốn tan chảy.
Hoắc đại thiếu nhận phần của mình từ tay Hoắc Triều Hoa, tiện tay lau vết bơ dính trên khóe miệng Đỗ Cửu: "Ăn từ từ thôi."
Động tác này vừa đột ngột vừa nhanh, Đỗ Cửu muốn tránh cũng không kịp, đợi tới lúc phản ứng lại thì baba chủ tịch đã quay sang bưng cà phê lên uống, ra vẻ bình thường chả có chuyện gì, ngược lại khiến Đỗ Cửu thấy mình có hơi chim sợ cành cong, đành phải nhún vai tiếp tục hưởng thụ bánh kem thơm ngọt.
Tiếc rằng Đỗ Cửu không thấy được sau khi y dời mắt đi, Hoắc đại thiếu giơ ngón tay giúp y lau bơ lên híp mắt nhìn một chốc, sau đó đưa tới bên miệng từng chút từng chút liếm láp sạch sẽ.
Đỗ Cửu không thấy được nhưng Hoắc Triều Hoa vừa quay đầu muốn nói chuyện với ba lại thấy được, chỉ có điều lúc này cô còn chưa hiểu được ý nghĩa ẩn sau đó, chỉ đơn thuần cảm thấy vẻ mặt của ba khiến cô thấy hơi sợ hãi, giống như con sói đói trong phim tài liệu mà thầy giáo vừa cho cô xem, âm mưu muốn chộp lấy cắn nuốt con mồi vào bụng.
Mãi tới thật lâu sau này cô nhớ lại, mới chợt bừng tỉnh nhận thấy thì ra hạt giống kia đã nảy mầm từ rất sớm.
Qua sinh nhật của nữ chính thì thời tiết cũng dần ấm lên, thoắt cái đã tới sinh nhật Đỗ Cửu.
Không giống như Hoắc Triều Hoa, Đỗ Cửu đón xong sinh nhật đã tròn 17, cũng xem như là một nửa người lớn rồi, cho nên Ngũ Gia Huân mở lời muốn cùng cả lớp tổ chức cho y một buổi tiệc sinh nhật.
Nơi tổ chức Ngũ Gia Huân cũng tài trợ, mẹ cậu ta có mở vài cái khách sạn.
Lúc Đỗ Cửu nói tin này với baba chủ tịch dường như hắn không được vui vẻ lắm, hắn cau mày im lặng một hồi mới bảo: "Nếu như vậy thì chi bằng cứ tổ chức ở nhà đi, sinh nhật của em cớ gì phải làm phiền tới người ngoài, muốn cái gì thì cứ nói, anh sai người đi chuẩn bị."
"Nhưng mà..." Đỗ Cửu mím môi, thật sự không muốn lắm, nhưng lời phản đối chỉ mới vừa thốt ra lại không nói tiếp được.
Tuy rằng quan hệ của baba chủ tịch với y thân thiết hơn rất nhiều nhưng suy cho cùng thì y vẫn không phải em ruột của Hoắc đại thiếu, ăn nhờ ở đậu thì nên có dáng vẻ của ăn nhờ ở đậu, huống hồ gì mấy năm nay y đã quen nghe lời.
Hoắc đại thiếu đứng dậy đi tới trước mặt y, đưa tay vịn lên vai khiến y ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu cảm thấy khó xử không mở miệng được với bạn bè thì yên tâm, chuyện này để anh lo, em chỉ cần thật vui vẻ chờ đón sinh nhật là được. Phải nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện đều có anh rồi, anh là anh trai em, là người thân duy nhất của em, anh hy vọng em có thể tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh, được chứ?"
Đỗ Cửu ngơ ngẩn nhìn hắn, có hơi cảm động lại nửa tin nửa ngờ.
Y là con riêng của mẹ kế, anh trai thật sự không ngại sao? Thật sự xem y như em ruột sao?
Hoắc đại thiếu đưa tay khảy khảy mấy sợi tóc trên trán y, lại tiện thể nhẹ nhàng xoa xoa đuôi mắt y, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, giữa mày hằn ra một nếp nhăn nhỏ: "Tiểu Cửu thật sự không có chút tình cảm nào với anh sao? Hóa ra Tiểu Cửu lại coi anh là người như vậy, anh thật sự rất đau lòng..."
Giọng nói của hắn thật nhẹ, ngữ điệu rõ ràng chùng xuống.
Đỗ Cửu vội nói: "Không phải đâu!" Y mau chóng nắm lấy tay Hoắc đại thiếu, theo đó gỡ tay hắn khỏi mặt mình, đang muốn gạt sang một bên lại bị Hoắc đại thiếu kìm lại, trong chốc lát không thể giãy ra được.
"Em tin anh, anh cũng là người thân của em, chỉ cần anh không chê thì em tình nguyện làm em trai tới hết đời!"
Hoắc đại thiếu bày ra vẻ mặt cảm động nhưng đáy mắt lại u ám, vờ như cảm động ôm thiếu niên vào ngực, hai tay vòng qua eo cậu, bàn tay vịn lên sườn eo, cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi dưới tay khiến ánh mắt hắn càng thêm âm u.
Cần cổ trắng nõn của thiếu niên lập tức hiện ra ngay trước mắt hắn, chỉ cần cúi đầu xuống một chút là có thể hôn lên ngay, sau đó gặm cắn để lại những dấu vết xinh đẹp, tựa như vô số cảnh tượng ướt át trong mơ hằng đêm.
Đáng tiếc hiện tại với chưa được, thiếu niên bây giờ chỉ coi hắn là anh trai, mà hắn thì không thể dọa y.
Hắn nhắm mắt nhẹ nhàng ngửi một hơi trên cổ thiếu niên, trước khi y kịp kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ mà đẩy hắn ra, đôi tay lưu luyến rời khỏi eo y: "Em có thể nghĩ như vậy thật sự khiến anh rất vui, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì anh mong người đầu tiên em nhớ tới là anh, được chứ?"
Đỗ Cửu bị sự dịu dàng của Hoắc đại thiếu mê hoặc, không tự chủ được gật đầu đồng ý.
"Bé ngoan." Hoắc đại thiếu cho y một ánh mắt khen ngợi, "Nếu Tiểu Cửu nhà mình ngoan như vậy thì tất nhiên sẽ được thưởng, chuyện sinh nhật em không cần phải lo, anh sẽ cho người lo liệu hết thảy, Tiểu Cửu chỉ cần vui sướng làm một thọ tinh nhỏ là được."
Bất an cùng nghi hoặc vẫn luôn canh cánh trong lòng từ trước tới giờ được trấn an, thiếu niên khẽ đỏ mặt, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Em đã mười bảy tuổi rồi... Không phải trẻ con nữa..."
Hoắc đại thiếu khẽ cười: "Đúng đúng đúng, Tiểu Cửu không còn là trẻ con nữa, là trẻ lớn."
"Anh à!" Thiếu niên phản đối.
Ra khỏi thư phòng, Đỗ Cửu cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, bảo đảm không OOC ở đâu mới dám thả lỏng, là một người nhập vai đủ tiêu chuẩn, lỡ đâu để xảy ra chút vấn đề nhỏ nào dẫn tới phía sau bị thay đổi thì nguy to.
"Không có vấn đề gì chứ?" Vì chuyện của Tần Cửu Chiêu nên Đỗ Cửu trở nên hơi tự ti, vẫn luôn sợ hãi không cẩn thận bị OOC, loại tâm lý bất an thấp thỏm này ngược lại có mấy phần giống với Hoắc Cửu, cũng nâng cao kỹ thuật diễn xuất.
"Tất cả đều bình thường." Hệ thống đáp lại y.
Đỗ Cửu yên tâm về phòng báo tin với Ngũ Gia Huân.
Nhưng mà hệ thống ngồi xổm trước đống số liệu âm thầm lo lắng, Đỗ Cửu không nhìn thấy nhưng nó lại thấy được, biểu hiện của nam chính khiến nó có hơi bất an, nhưng hết thảy số liệu đều bình thường mà.
Có lẽ là do nó cả nghĩ chăng?
Nó nghi hoặc, cuối cùng lựa chọn tin tưởng số liệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.