Từ đầu hẻm đi tới trước cửa tứ hợp viện, ngắn ngủi chỉ mười mấy bước chân.
Chiêu Tịch nắm chặt lấy ống tay áo của anh như thể sợ anh lâm trận bỏ chạy.
Trình Hựu Niên liếc nhìn cô, "Rốt cuộc là giúp cái gì?"
"Một chút chuyện nhỏ này thôi."
Anh dừng bước, "Chiêu Tịch."
Cô vội vàng thề thốt nói: "Thật sự chỉ là chuyện nhỏ. Giúp tôi diễn một màn kịch thôi mà."
"Diễn cái gì?"
"... Bạn trai học bá của tôi."
"..."
Bầu không khí yên tĩnh một chốc.
Lát sau, Trình Hựu Niên rút ống tay áo về, mặt không cảm xúc xoay người rời đi.
Quả nhiên ngay từ lúc đầu đã không nên mềm lòng.
"Ấy ấy, Trình Hựu Niên!" Chiêu Tịch vội vội vàng vàng đuổi theo, "Đừng đi mà!"
"Coi như tôi xin anh đấy!"
"Thật sự gấp lắm mà!"
Trình Hựu Niên dừng bước, nhìn cô, "Tôi nói rồi, tôi không phải diễn viên, không biết diễn trò, cũng không có ý định diễn xuất."
"Lần này không cần anh diễn đâu, chỉ cần xuất hiện một chút thôi, đứng ở đó phối hợp biểu diễn với tôi là được."
"Tôi có phải là bạn trai của cô không?" Anh lạnh nhạt đặt câu hỏi.
"Dĩ nhiên không phải."
"Thế thì đừng dùng hai chữ 'diễn xuất' để mỹ hóa cái chuyện gạt người này."
Chiêu Tịch nghẹn họng, thoáng chốc không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cãi lại: "... Là lời nói dối có thiện ý mà!"
Trình Hựu Niên không lên tiếng, cứ thế lẳng lặng nhìn cô.
Đèn đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-ve-dep-vo-bien/2519078/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.