Nếu là người hơi hiểu Thích Diêm một chút thì khi nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của cậu sẽ thức thời lui binh.
Nhưng hiển nhiên Lệ Trang không phải người như vậy, hắn vẫn đưa tay ra, sau một lúc lâu không thấy Thích Diêm phản ứng thì hơi nghi hoặc liếc cậu một cái: "Sao vậy?"
Thích Diêm thề, nếu tên này nói nhiều thêm một câu thì cậu sẽ cho hắn xem cái gì gọi là bị vặn gãy tay.
Nhưng tiếp theo Lệ Trang không mở miệng, mà người hướng dẫn không chờ được thúc giục: "Thất thần gì đó? Mau sờ đi! Cũng không cần quá thân mật, chỉ cần chạm da thịt là được."
Thích Diêm liếc nhìn cái tay kia.
Không thể không thừa nhận, nếu không phải chủ nhân của nó ó đâm quá thì cái tay này có thể nói là đẹp tuyệt vời.
Nghe câu "không cần quá thân mật" của người hướng dẫn, Thích Diêm chậm rãi thở ra một hơi, cậu nhịn.
Thích Diêm hơi cử động cổ tay và các đốt ngón tay, sau đó cậu chìa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay trắng nõn lên mu bàn tay đang đưa ra trước mặt, cứ như chuồn chuồn lướt nước vậy.
Lệ Trang không thể tin nhìn cậu: "Cậu gọi cái này là sờ hả?"
Người hướng dẫn bên cạnh đứng ra chủ trì công đạo: "Đúng thật không tính là sờ."
Thích Diêm: "..."
Những tân binh phía dưới vốn đang xem náo nhiệt, nghe vậy thì nhịn không được cười ầm lên.
Chỉ có Thời Diệc Tư quá hiểu Thích Diêm, cậu ta nhìn bộ dạng của bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-so-tinh-than-the-cua-cau-duoc-khong/2831123/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.