Nếu Đào Thời Diên đã đồng ý, vậy thì thỏa thuận này lập tức có hiệu lực từ hôm nay luôn. Vừa vặn Trình Hề đang khó chịu chết đi được, rất muốn được ngủ ngon một giấc, cậu bèn nhấc chăn lên dùng chân khều khều dép lê: “Đi thôi.”
Đôi bàn chân trắng như tuyết của nhóc con cũng bị nóng đến ửng hồng, Đào Thời Diên nhướn mày: “Đi đâu?”
“Phòng của anh đó,” Trình Hề thúc giục: “Đừng nấn ná nữa, chúng ta nhanh đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm quay phim đấy.”
Đào Thời Diên: “……………..”
Nghe như muốn làm cái loại giao dịch không thể cho ai biết được ấy.
Dép lê bị đá ra khá xa, nhóc con khều mãi mà không tới, bàn chân nhỏ cứ khua loạn lên, Đào Thời Diên dùng mũi chân mình đè lên dép: “Trong hành lang có gió lùa, đừng đi ra ngoài. Ngủ luôn ở phòng cậu đi, tầng trên tầng dưới gì cũng giống nhau cả mà.”
Mũi chân Trình Hề rướn thẳng: “Khác mà, anh có hai phòng ngủ, chỗ em chỉ có một cái, nếu ở chỗ của em, chúng ta phải……….ngủ chung một giường đó.”
Đào Thời Diên: “Không sao.”
Cũng không phải chưa từng ngủ chung giường.
“…….Không được,” Trình Hề vội la lên: “Nhanh đưa dép cho em!”
Thấy cậu hơi cáu, Đào Thời Diên cũng hết cách, đành đá dép lê đến cạnh chân cậu, rồi khoác thêm áo gió của mình lên cho cậu.
Cửa sổ của nhà khách đã cũ lắm rồi, xung quanh hành lang đều có gió lùa, vừa bước ra khỏi cửa, Đào Thời Diên lại không yên tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885941/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.