Rõ ràng những chữ trước mặt mình đều là chữ Hán, nhưng Trình Hề lại chẳng hiểu gì cả.
Cậu ép buộc bản thân đọc lại lần nữa, rồi dần dần nhớ lại, trong hậu trường của buổi lễ đón năm mới ở Hoa Sinh Vệ Thị, Mạnh Bạch cũng từng nói những lời tương tự.
Nhưng lúc đó không nhắc đến hộp gỗ của Đào Thời Diên, cũng chẳng nhắc gì đến ‘người quan trọng’.
Trình Hề tới phòng Đào Thời Diên không dưới mười lần, đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của hộp gỗ. Cậu có thể nhận ra Đào Thời Diên rất cưng cái hộp gỗ đó, hận không thể đi đến đâu mang theo nó bên người đến đó, còn vì thường xuyên mở hộp ra ngắm và vuốt ve khiến cái hộp trở nên nhẵn bóng.
Cậu từng phỏng đoán thứ trong chiếc hộp đó, cứ nghĩ rằng đó là kỷ vật của người thân đã mất.
Giờ mới biết, hóa ra là…. đồ của người mà Đào Thời Diên thích.
………… Không, tình cảm đáng quý trọng, khắc cốt ghi tâm như vậy, không nên nói là ‘thích’, mà phải gọi là ‘yêu’ mới đúng.
Chiếc hộp gỗ, là vật mà người Đào Thời Diên yêu để lại cho anh.
……Chỉ là, Trình Hề hít sâu một hơi, mấy chuyện này liên quan gì đến cậu chứ?
Đúng là Đào Thời Diên đối xử với cậu rất tốt, tốt hơn tất cả những người bạn khác, cậu có thể cảm nhận được điều đó, nên vẫn đang cố gắng báo đáp.
Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu từ một sự hiểu lầm và dừng lại ở mức bạn bè, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885937/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.