Lúc xuống xe, Trình Hề mới chợt nhận ra, cả đoạn đường này cậu cứ cắm mặt vào điện thoại nhắn tin với Đào Thời Diên suốt, rồi bỏ quên Lục Hành Chỉ bên cạnh mình, rất mất lịch sự.
Thế là cậu bèn vội vàng giải thích: “Xin lỗi anh Lục nha, ban nãy em bất ngờ nhận được một chú mèo con, hơi kích động, nên quên nói chuyện với anh!”
“Mèo con? Đào Thời Diên tặng cho em à?”
Trình Hề gật đầu liên tục, không thể giấu nổi nụ cười trên mặt: “Vâng vâng, Thất Nguyệt nhà anh ấy —— một em mèo vàng vừa sinh xong, nên tặng cho em một con.”
“Anh nhớ lúc còn bé em cũng rất thích thú cưng, nên lúc nào cũng tới nhà dì Lưu ngắm mèo,” Lục Hành Chỉ dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu như em thích, anh cũng có thể tặng cho em. Mèo hay chó tùy em chọn, hoặc là cả hai luôn cũng được.”
Trình Hề cảm thấy câu này của anh Lục cứ là lạ, giống như đang tranh giành cái gì đó vậy.
Nhưng trên đời này có rất nhiều thứ đều phân chia thứ tự đến trước đến sau, đã có… Niên Niên rồi, cậu chẳng thể nào dành tình cảm tương đương cho em thú cưng khác được nữa, chuyện này chẳng công bằng với em thú cưng khác chút nào.
“Cảm ơn anh, anh Lục, nhưng em có một con là đủ rồi. Bao giờ đón nó về nhà, em sẽ dẫn nó đi thăm anh nha.”
Vì tâm trạng tốt, nên giọng của Trình Hề rất mềm mại, cuối cùng còn bỏ thêm một chữ ‘nha’. Lục Hành Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885935/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.