🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đến trường quay, đạo diễn nổi tiếng Lâm Tuyết Phong nhận ra trạng thái của mấy diễn viên chủ chốt hơi bất thường.



Đầu tiên là Thang Vũ Khuynh đóng vai phản diện, khuôn mặt của anh ta trông rất đau khổ, quai hàm phồng lên, ánh mắt mang theo chút ai oán, giống như mới bị ai đó làm tổn thương nặng nề, toàn thân tỏa ra hơi thở của oán phụ.



Thứ hai là Trình Hề – ‘niềm vui mới’ của ông, cậu nhóc vẫn rất đẹp trai, vẫn hoạt bát, nhưng ánh mắt cứ trốn trốn tránh tránh, trông cực kỳ chột dạ. Giống như học sinh sợ chạm phải ánh mắt của giáo viên sẽ bị kêu lên trả lời câu hỏi vậy.



Đào Thời Diên – niềm kiêu hãnh của ông thì lại khác hoàn toàn. Tên này vẫn mang theo khuôn mặt thường dùng, ánh mắt trầm lắng, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì. Nhưng lúc anh thỉnh thoảng liếc nơi nào đó, thì trên mặt sẽ hiện lên chút ý cười không tên.



Trông rất…. đểu.



Phải, miêu tả như thế có lẽ không tốt lắm, nhưng mà nhìn rất đểu thật.



Lâm Tuyết Phong tò mò: “Mấy cậu bị sao vậy?”



Ánh mắt ai oán của Thang Vũ Khuynh bay về phía Đào Thời Diên: “Tôi sẽ không nói cho chú biết, Đào Thời Diên bắt nạt tôi và Cam Nhỏ đâu.”



Biết ngay mà.



Đã có mối quan hệ trước đây, Lâm Tuyết Phong không cần phải cố gắng nịnh bợ Đào Thời Diên, mà trực tiếp khiển trách: “Bao nhiêu tuổi rồi, tập trung vào chuyện chính, bớt đùa đi!”



Lời này hoàn toàn không có lực sát

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885932/chuong-42.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Tôi Có Thể Ở Chung Với Anh Không
Chương 42: Rau cần
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.