Giờ này người già đã ngủ say, người trẻ thì tụ tập ở những nơi ồn ào náo nhiệt, nên đường quốc lộ vắng tênh, không có nguy cơ bị phát hiện, Trình Hề bèn mở cửa xuống xe chơi giẫm tuyết.
Ở phương Nam hiếm khi nhìn thấy tuyết dày như vậy, bình thường vừa rơi xuống đất là sẽ tan luôn. Trình Hề sột soạt lưu lại đầy dấu chân trên mặt tuyết.
Thế là lúc Đào Thời Diên lái xe tới theo định vị, những gì anh nhìn thấy là mặt đất đầy dấu chân ngổn ngang, và Trình Hề vẫn đang cố gắng mở rộng tối đa ‘lãnh địa’ của mình.
Cậu nhóc mặc chiếc áo khoác rằn ri màu xanh quân đội và quần yếm của phần trình diễn ban nãy, hai tay đút trong túi quần, mái tóc đỏ dính lấm tấm mấy mảnh giấy màu. Chẳng ai ngờ một idol ban nãy còn tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu, giây phút này lại xuất hiện trên con đường vắng vẻ của Giang Thành.
Nghe thấy có tiếng bước chân giẫm lên tuyết khác, Trình Hề theo bản năng ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc áo bành tô dài đến mắt cá chân, có lẽ là đi quá gấp, nên nút áo cài rất lỏng lẻo.
Không đợi cậu tiếp tục nhìn xem là ai, thì đỉnh đầu đã bị một bàn tay lớn phủ lên.
Đào Thời Diên lấy giấy màu xuống, sau đó lại dùng mu bàn tay chạm vào chóp mũi cậu: “Không lạnh à?”
“….Tàm tạm,” Trình Hề bị hành động của anh làm cho hơi ngứa ngáy, nên bất giác lùi về sau một bước: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885928/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.