Trình Hề có cảm giác mình đang bước vào vườn địa đàng.
Mà người đàn ông ở trước mặt, chính là rắn độc mê hoặc cậu ăn trái cấm.
Cậu thật sự rất muốn mùi hương trên áo của anh, nhưng làm nũng này nọ… cậu lại không làm được.
“……..Không được,” Trình Hề từ chối: “Em không biết làm nũng.”
Đào Thời Diên tuyệt tình vạch trần: “Đâu phải tôi chưa từng nghe thấy.”
“Ở đây nhiều người lắm…..” Trình Hề nói: “Nếu như bị chụp được, thì ba fansite kia của em phải làm sao đây?”
Nhiều người lắm?
Ba fansite?
Đào Thời Diên rốt cục cũng biết cậu nhóc này say đến mức nào rồi, nếu nói thêm gì nữa, thì có lẽ sẽ đủ để quay một bộ phim ma luôn.
Anh dở khóc dở cười: “Cậu nhìn kỹ xem, xung quanh ngoài tôi ra còn ai khác nữa à?”
Đầu quả dưa của Trình Hề chậm rãi xoay một vòng, để kết hợp với bộ vest, tóc của cậu được chải thành kiểu của người lớn, lộ ra vầng trán đầy đặn nhẵn nhụi, lông mi cụp xuống làm đôi mắt trông rất mờ mịt.
“Anh đừng đong đưa nữa, em, em không nhìn rõ.”
Đào Thời Diên đứng im tại chỗ không hề lắc lư: “…..”
Lúc này, có một cơn gió thổi tới, áo sơ mi mỏng manh của Trình Hề chẳng mấy chốc bị xuyên thấu. Cậu xoa xoa cánh tay, Đào Thời Diên tỉnh rụi dùng thân thể chắn nơi lùa gió, rồi tiện thể nói: “Chỉ cần cậu nói lạnh, tôi sẽ đưa áo cho cậu.”
Chuyện này hình như rất dễ, Trình Hề quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885922/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.