Lâu lắm rồi Trình Hề không nghe thấy chữ ‘ngoan’.
Khi còn bé dì Viên dỗ dành cậu uống thuốc cũng sẽ nói như vậy, sau này Trình Lập Quốc cố ý bảo dì Viên bỏ hành động này đi, vì ở trong lòng Trình Lập Quốc, Trình Hề phải thừa kế việc kinh doanh của nhà họ Trình, nên phải trưởng thành, phải nhanh chóng lớn lên.
Không thể cứ dỗ dành như trẻ con mãi vậy được, cho dù lúc đó cậu vốn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Trình Hề cụp mắt xuống, theo bản năng duỗi đầu lưỡi ra liếm viên thuốc trong lòng bàn tay đối phương. Mấy giây sau cậu mới chợt nhận ra, hành động này hình như không đúng lắm.
“……”
Tim chợt đập bình bịch, cậu trực tiếp nuốt luôn viên thuốc xuống, giống như kiểu nếu tiêu hủy dấu vết của viên thuốc là có thể giả vờ như ban nãy chẳng xảy ra chuyện gì cả.
Trong phòng vang lên một tiếng “ực” thật rõ, Đào Thời Diên nhíu mày: “Nuốt rồi?”
Trình Hề: “….Ừm.”
“Uống nước đi,” Đào Thời Diên bưng ly nước lên: “Dễ bị dính thực quản đó.”
“Không sao,” Trình Hề vội vã xua tay: “Em, em thích cảm giác nuốt.”
Nãy giờ cậu vẫn luôn đứng bên bàn, vừa xong động tác hơi mạnh, nên mông bị đụng vào mặt bàn. Cảm giác cấn đau hơi khang khác làm cậu chợt nhớ tới một chuyện quan trọng.
—— Vẫn đang mở livestream mà a a a a a!!!
Nhưng giờ quá trễ rồi, mặc dù màn hình điện thoại bị úp xuống mặt bàn, fans không nhìn thấy gì, nhưng đoạn hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-o-chung-voi-anh-khong/1885913/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.