Sở Thời Từ giật mình, nhưng Cố Vân Triết dường như đã quá quen rồi.
Anh đóng cửa lại rồi đi thẳng đến phòng ngủ, sau đó phủi sạch bụi trên giường.
Ánh sáng đột nhiên tối hẳn, Sở Thời Từ chỉ có thể thắp sáng chính mình để chiếu sáng phía trước.
Cậu nhảy đến cạnh nam chính, “Anh Triết, sao ngoài trời lại tối đen vậy?”
Nam chính ngó lơ cậu, Sở Thời Từ nhảy lên chăn cản không cho anh trải giường nữa.
Cố Vân Triết kéo cậu ra, “Đừng hỏi ta, tự ra ngoài xem đi.”
Sở Thời Từ sửng sốt, cậu bay đến bên cửa sổ ngó nghiêng nhìn xung quanh, "Ở đâu ở đâu, sao tôi không thấy gì cả.”
Trong phòng vang lên giọng nói lạnh nhạt của nam chính.
“Ngẩng đầu.”
Sở Thời Từ theo bản năng ngẩng đầu lên, lập tức ngơ ngác.
Cậu lẩm bẩm hỏi hệ thống: "Thứ quái gì thế này…"
Hệ thống ló ra,【Đù má! Tôi cmn sao mà biết được!】
Một làn sương đen khổng lồ lơ lửng trên bầu trời, thế giới bên dưới chìm vào bóng tối.
Bên trong lóe lên một tia sáng đỏ nhàn nhạt, giống như có một con quái vật nào đó đang ẩn náu vậy.
Ánh sáng đỏ chiếu ra từ sương đen và quét qua vùng đất bị tàn phá.
Sở Thời Từ đang do dự có nên trốn hay không.
Ánh sáng đỏ tới rất nhanh, gần như bao phủ toàn bộ thành phố chỉ trong chớp mắt, rồi nhanh chóng biến mất mà không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cậu.
Cứ sau vài giây lại có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-lam-gi-chu-toi-co-phai-con-nguoi-dau/3376964/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.