Biện Tang ngồi trên xe vỗ vỗ cái bụng căng tròn thở dài “Trời ơi Tiếc quá… Tiếc quá à, còn chưa ăn đủ cái bụng này đã căng như vậy rồi! Thật hiếm khi mới được ăn ở một nơi như vậy mà….”
Trương Đông Hạo ngồi một bên khinh thường hừ nhẹ chăm chú lái xe không thèm nghe y nói nhảm, kết quả kế hoạch bất thành, cái tên này còn phiền hơn mấy bà thím đã có chồng nữa “Nói đủ chưa, cậu không có mệt nhưng tôi mệt!”
“Mệt cái gì chứ, tôi nói thì tôi mệt liên quan gì cậu, phải vận động như vậy để tiêu bớt thức ăn, cậu muốn tôi no nghẹn đến chết à! Cái đồ độc ác như cậu…”
Hắn bực mình thắng gấp lại, Biện Tang không kịp chuẩn bị đầu đập mạnh vào kính xe, cái người đang nói mãi không chịu ngừng kia cuối cùng đã chịu im lặng, đổi lại tới phiên hắn lải nhải “Cậu đã từng thấy qua người nào nói nhiều liền có thể tiêu bớt thức ăn chưa? Hay muốn tôi đập cậu một trận để cậu nôn ra nhé!”
‘Ơ…’ Biện Tang tim đập thình thịch trong ***g ngực, trợn tròn mắt lo lắng, có khi nào hắn làm thật không? Ai thì không biết nhưng tên thần kinh này nhất định có khả năng làm vậy ‘Đáng
ghét, không cho tôi than thở thì tối nay về nhà tự mình than thở, ai cần cậu nghe, đáng ghét đáng ghét!’
Trương Đông Hạo trong lòng đắc ý nhưng bên ngoài vẫn một bộ dạng lạnh lùng khó chịu hất cằm hướng y mỉa mai “Nói thêm câu nữa nào!”
“Cái đồ bệnh thần kinh!” nói xong y lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-the-doi-anh-khong/6989/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.