Gió lạnh dưới tàng cây thổi qua, khiến mí mắt tôi nặng dần.
Đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì đã nằm trên lưng một anh, nhưng đầu óc còn mơ màng nên không rõ là anh nào, chỉ đơn giản kêu một tiếng “Anh” để anh ấy biết là tôi đã tỉnh.
Anh Hai nghe tiếng tôi, hỏi: “Tỉnh rồi?”
Tôi ở trên lưng anh gật gật đầu, tiếp tục dựa vào, dù sao anh Hai cũng không có ý muốn thả tôi xuống đất.
Theo bước chân anh Hai nhấp nhô, ý cười nơi khóe miệng của tôi cũng ngày đậm.
Mãi đến khi về đến nhà tôi mới nhớ tới rổ và ấm nước: “Anh Hai… Mấy thứ đồ kia đâu hết rồi?”
“Đám anh Cả sẽ mang về, thấy em ngủ ngon quá nên bọn họ bảo anh cõng em về trước.”
Tiến vào thấy trước sân lẫn trong nhà đều sạch sẽ hơn không ít, anh Hai quay đầu lại có chút kích động nói: “Tiểu Viễn, em quả thật nguyện ý muốn ở cùng bọn anh.”
“Dạ, em từ đầu đã xem là thật, là các anh không tin em chứ.”
Tôi trượt từ lưng anh Hai xuống, nhăn mũi với anh.
“Đừng trách anh mà em Sáu. Em là người thành phố, sạch sẽ lại học rộng biết nhiều, anh không những là nông dân lại còn mù chữ, nới thật đến bây giờ anh đều cảm thấy đây chỉ là giấc mộng đẹp của năm người bọn anh mà thôi…”
Nắm lấy tay tôi, anh Hai đem những lo lắng trong lòng họ nói cho tôi.
“Anh Hai là chê Tiểu Viễn là con trai chứ gì? Là chê Tiểu Viễn trước kia đã quen người khác? Sẽ không phải đi, Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-nam-lao-chong/1526677/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.