Đoàn người Hà Nại vừa mới qua khỏi cổng, xa xa đã thấy Hà Tiêu nằm co rúm trên bậc thang trước cửa cao ốc, nhìn qua như thế mới thấy bà và Hà Nại mới đúng là mẹ con.
Hà Tiêu không quen biết chiếc xe này, mãi đến khi Hà Nại từ trên xe bước xuống, vành mắt Hà Tiêu đỏ lên, khóc lớn chạy tới. Nếu không phải Tôn Hối đứng đỡ ở phía sau, Hà Nại đã bị bà đè ngã xuống đất.
"Tiểu Nại, nha nha nha... Đều là lỗi của mẹ... Cũng may con đã an toàn trở về, nha nha nha..." Hà Tiêu khóc nức nở, hơi buông lỏng Hà Nại ra, nâng mặt cậu lên, quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy trên trán cậu có dán băng gạt, trong lòng đau xót không thôi "Con bị thương sao, có đau hay không? Nha nha nha..."
"Tôn Hối đã xử lý cho con rồi " nhiều người nhìn như vậy, Hà Nại có chút ngượng ngùng, lau nước mắt cho Hà Tiêu, nói: "Mẹ, không đau chút nào, đừng khóc a."
"Nha nha nha... Nói dối, sao mà không đau được!" Hà Tiêu vẫn khóc, chỉ là dùng tay áo lau mặt, sắc mặt cũng thay đổi, "Đều là mẹ sai, không hiểu sao năm đó mẹ lại đui mù yêu cái tên Phương Bảo Thượng kia, để cho con chịu nhiều cực khổ như vậy, nha nha nha..."
"Mẹ, mọi chuyện đều đã qua rồi." Hà Nại an ủi.
"Nha... Mới không phải!" Hà Tiêu tức giận nói: "Con không biết đâu, mẹ đi tìm ông ta. Ông ta còn dám nói bởi vì mẹ đòi tiền nuôi dưỡng con, nên ông ta mới chọc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354219/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.