Hà Nại vội vàng chạy vào nhà, Tôn Hối đứng đưa lưng về phía cậu nghe điện thoại. Hà Nại nghĩ tới những gì Từ Hâm vừa nói, mặt đỏ ửng lén lút đi vào phòng ngủ.
"Anh, anh ấy mỗi ngày chỉ... Ôm tôi, chứ không làm gì cả."
"Tiểu Nại, để tôi dạy cho cậu. Cậu lén lút đem quần lót cởi ra, chỉ mặc quần ngoài. Sau đó thì sao, cậu biết chứ?"
"Sau đó? Lẽ nào lại đi, ạch... Đi tới trước mặt anh ấy cởi ra?"
"Không phải, để cho anh ta cởi."
"A, a? Sao, làm sao lại..."
"Ai, đồ ngu nhà cậu. Cậu trước tiên ở trên người anh ta cọ cọ, tiếp theo là nói cho anh ta biết cậu không có mặc quần lót~ khà khà, nếu tên đó không nhào lên ăn sạch cậu, thì chắc chắn anh ta có vấn đề!"
"À, nha, này, như vậy. Ừm! Tôi nhớ rồi!"
‘Ừ, đúng rồi, không được nói với ai là tôi dạy cậu! Tôn Hối cũng không được nói, lỡ Tô Học mà biết thì tôi chết chắc!!"
"Được! Tôi hứa sẽ không nói!!"
Hà Nại chỉ mặc quần ngoài, vải của quần bò thô cứng, làm cho cậu cảm thấy rất không thoải mái. Lúc cậu đi đến trước mặt Tôn Hối, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, mắt nóng tới lợi hại, cảm giác giống như lõa thể đứng trước mặt anh.(lõa thể: không mặc quần áo)
Tôn Hối ngẩng đầu dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt đầy u sầu, nhìn thấy Hà Nại từ trong phòng ngủ đi ra thì bị dọa cho hết hồn, sợ Hà Nại nghe được mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354201/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.