Sáng sớm Tôn Hối chạy về nhà như bay, Hà Nại vẫn chưa rời giường, Tôn Hối về nhà không thèm tắm rửa sạch sẽ, mà chỉ cởi bỏ áo blouse đã vọt lên giường ôm lấy Hà Nại.
Tôn Hối cách một lớp chăn ôm lấy Hà Nại, dù sao anh cũng mới từ bệnh viện chạy về, có trời mới biết trên người anh có dính vi khuẩn hay không. Bởi vì sợ đánh thức Hà Nại, Tôn Hối chỉ dám nhẹ nhàng ôm cậu. Chỉ cần như vậy, Tôn Hối đã cảm thấy phi thường thỏa mãn.
Ôm ôm, hai mí mắt Tôn Hối bắt đầu đánh nhau. Ôm Hà Nại một hồi, anh cảm thấy trên người chắc chắn có dính vi khuẩn từ bệnh viện, nên quyết định tắm rồi mới ngủ. Mới vừa đứng dậy, Hà Nại bỗng nhiên giật giật rồi cười khúc khích. Tôn Hối xoay người, Hà Nại vẫn chưa tỉnh, miệng hơi nhếch, không biết mơ tới chuyện gì vui vẻ...
"Từ Mỹ Sa..." Hà Nại lẩm bẩm nói, xong lại ‘hắc hắc’ cười rộ lên.
Tôn Hối bỗng dưng cảm thấy tim mình như bị gõ mấy cái, chấn động đến mức cả người đều hoảng hốt, trong đầu lại vang lên tiếng ‘ong ong’ thật lớn. Tại sao lại như vậy? Hà Nại mơ thấy Từ Mỹ Sa nên mới cười ngọt ngào như vậy sao... Lẽ nào bọn họ thực sự quay lại đường cũ?
Chả trách Hà Nại đột nhiên được coi trọng, công việc thuận buồn xuôi gió, chả trách Hà Nại tăng ca ngày càng nhiều, chả trách Hà Nại không cần anh đưa đón nữa...
Đúng nha, Hà Nại trước đó dù sao cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354187/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.