E rằng hôm nay Tôn Hối đã đi ăn cơm cùng Phương Luân rồi...
Hà Nại vừa cắt hành, nước mắt vừa mãnh liệt rơi xuống, cậu lung tung dùng tay áo lau một cái, thế nào cũng không lau hết. Hành tây thật cay, thật sự là quá cay...
Lúc này, cửa phòng ngủ "Lạch cạch" vang lên, Tôn Hối đi ra, nhìn Hà Nại đứng trong bếp, lập tức đi tới, cao hứng nói: "Em về rồi ~ buổi chiều anh có gọi cho em, em tắt máy?"
Hà Nại quay đầu lại, là Tôn Hối, hôm nay Tôn Hối ở nhà!
Tôn Hối nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Nại đều là nước mắt, hai mắt cũng hồng hồng, sốt sắng ôm lấy cậu, lo lắng hỏi: "Sao lại khóc thế này?!"
"Không, là do hành tây, em cắt hành." Trong lòng Hà Nại tràn đầy vui mừng, những lo âu lúc trước nháy mắt liền bay đi hết, Hà Nại cao hứng nghĩ, cũng may là mình làm phần hai người.
"Đừng, trên tay em còn dính mùi hành, càng lau sẽ càng cay." Tôn Hối nhìn Hà Nại giơ tay muốn lau, vội vã ngăn lại, kéo cậu vào toilet, thấm ướt khăn mặt lau cho Hà Nại.
Hà Nại không phản đối, cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ có đột nhiên xông ra. Tôn Hối vẫn là lo lắng cho mình, Tôn Hối vẫn quan tâm mình, vẫn yêu mình!
Lau mặt xong, Tôn Hối xắn tay áo lên, đối Hà Nại nói: "Nhóc con khờ khạo, đến, anh dạy em, trước khi gọt phải đem dao nhúng vào nước lạnh, lúc cắt thì nghiêng sống dao một chút, như vậy sẽ không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354169/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.