(Lưu ngôn phỉ ngữ: Lời đồn xấu)
Hà Nại chán nản đi vào nhà, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn có một giỏ hoa quả. Hà Nại đi tới nhìn một chút, bên cạnh giở hoa quả còn kèm theo ví tiền của cậu và một tờ giấy.
Chữ trong giấy rồng bay phượng múa, là Hà Tiêu.
‘Tiểu Nại, con mới ra viện, phải chú ý thân thể. Mẹ mua một ít táo tây, là mẹ tự tay chọn đấy! Nhớ mau ăn, đừng để dành. Con cái gì cũng tốt, lại thích để dành, giấu giấu diếm diếm cái gì cũng không nỡ dùng. Trái cây này không để lâu được, con đừng có mà không nỡ ăn, để lâu là hư hết đó.
Mẹ biết con không muốn nhìn thấy mẹ, cho nên mẹ để trên bàn, bình thường phải tự mình chăm sóc bản thân.’
Hà Nại mở bóp tiền ra nhìn, bên trong ngoài trừ thẻ lương thì tiền mặt đã bị bà ta lấy hết. Hà Nại thở dài, người khác sẽ nghĩ bà ta rất có lương tâm chỉ cầm đi tiền mặt, nhưng Hà Nại lại vô cùng xác định nghĩ, thẻ lương khẳng định là bị bà ta rút sạch không còn đồng nào, còn cái gì mà không muốn nhìn thấy bà ta, rõ ràng là bà ta không dám đối mặt với cậu mới đúng.
Tháng này làm sao qua nổi đây…
Hà Nại hít một hơi thật sâu, ngày mai vẫn là nên đi cầu cứu phòng nhân sự a, mặt dày mày dạn cỡ này ít nhất người ta cũng phải đồng ý chứ. Nơi này không cho ở, đi thuê phòng mới, ít nhất cũng phải đặt cọc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354130/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.