Buổi trưa đã sớm qua, từ lúc 12 giờ Hà Nại vẫn luôn nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua một giờ trưa, vẫn chưa có ai đưa cơm cho cậu, Hà Nại cũng chỉ có thể cùng nước sôi vô vị tán gẫu an ủi. Hiện tại bụng cậu đói đến nỗi không chỉ kêu rột rột, mà là tất cả bộ phận trên người đều đồng thanh hợp xướng ( đại hợp xướng Hoàng Hà). Hà Nại lúc trước nghe nói là bệnh nhân ở nội trú đều được chuẩn bị sẵn thức ăn, hiện tại hành lang ngoài cửa phòng đã tràn ngập đầy mùi thơm dụ người, nhưng Hà Nại chỉ có thể ngửi, không nhìn được lại càng không thể ăn!
Cuối cùng Hà Nại cũng không chịu được tinh thần và thể xác bị dày vò, liền ấn chuông đầu giường. Người đi vào không phải là y tá Nhậm, mà là bác sĩ nữ tên Tô Tuyết lúc sáng.
“Làm sao?” Tô Tuyết mở cửa liền trưng ra bộ mặt nhàm chán, xem ra là tương đối không ưa Hà Nại.
Hà Nại nhìn vẻ mặt của cô, cảm thấy mục đích của mình rất khó rất khó đạt được, nhưng cái gọi là ‘Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa, đói bụng đến hoảng loạn’, vì bụng của mình, một hi vọng nhỏ nhoi cũng phải nắm bắt. Hà Nại kiên trì hỏi: “Xin hỏi… Chừng nào cơm của tôi mới được đưa tới?”
“Cậu cảm thấy tôi rất giống người đưa thức ăn sao?” Tô Tuyết hơi nhướng mày, mặt đầy vẻ không thích, lườm một cái nói: “Đã thông báo việc cậu bị thương với người nhà cậu rồi, nếu không đợi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-muon-be-cong-cau-dau/2354103/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.