"Á?? Mãnh, Thỏ Mãnh?"
Hai bà lão kinh ngạc đến mức nói lắp bắp, không chắc chắn hỏi: "Bà thật sự không nghe nhầm đấy chứ? Rõ ràng con thỏ này đáng yêu như vậy, không dính dáng một nét nào đến chữ 'mãnh' hết!"
Họ thực sự khó mà liên kết con thỏ non nhỏ bé có vẻ ngoài mềm mại đó với chữ "mãnh" (dũng mãnh). Chuyện này chẳng phải là ngược đời sao!
"Haha, lúc đầu tôi cũng phản ứng như vậy đấy. Nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại với bà chủ, rồi còn tìm thấy nó trong sổ tay giới thiệu thú cưng tôi mới tin chứ." Vương Thục Hiền ra hiệu cho hai người tự lấy sổ tay trong túi xách của bà ra. Bà vừa nói vừa tiếp tục với giọng điệu không giấu được sự tự hào: "Bà chủ nói rồi, đừng thấy Tiểu Bảo nhà tôi bây giờ trông dễ thương vậy, đợi nó lớn lên, nó sẽ trở nên vừa đáng yêu vừa chiến đấu giỏi."
"Tộc của chúng còn có một đặc tính nữa, đó là rất bảo vệ chủ nhân. Chỉ cần thấy chủ nhân của mình bị ức h**p hay tổn thương, nó sẽ đứng ra để dạy dỗ kẻ bắt nạt. Mấy bà thấy cái tai mềm mại, nhìn là muốn v**t v* này không? Đây chính là vũ khí tấn công chủ yếu của chúng đấy."
Nói đến cao trào, những lời nói hóm hỉnh cứ thế tuôn ra từng câu từng chữ.
Ở trong Nhà Nhỏ Ngập Nắng lâu, tâm trạng dường như cũng trở nên trẻ trung theo.
Ơ? Chiến đấu giỏi... cái này... đúng là bảo bối!
Hai bà lão không biết lại nghĩ đến chuyện gì, lập tức phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676612/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.