Im lặng một lúc lâu, Vương Thục Hiền tạm thời gạt bỏ những cảm xúc không cần thiết. Bà ngẩng đầu lên, nở một nụ cười rạng rỡ với những bạn già của mình và chấp thuận: "Được thôi, vậy tôi xin phép nhận lời vậy.
Đây là do mấy bà nói đấy nhé, hôm nay mấy bà sẽ trả tiền. He he… có phải mấy bà quên rồi không, năm xưa tôi cũng là một thực thần nổi tiếng đấy."
"Chậc chậc, chuyện đó là từ đời nào rồi." Vẫn là bà cụ tóc bạc đó, khoanh tay giả vờ khó tính nói: "Với sức ăn của bà bây giờ, e là còn không bằng tôi nữa đấy."
Tuổi tác cao nên suy giảm vị giác là một chuyện, chuyện khác là do mấy năm gần đây Vương Thục Hiền sống không được như ý, tâm trạng không tốt nên vị giác cũng theo đó mà không tốt, người gầy đi thấy rõ.
Mong rằng chuyến đi hôm nay ít nhiều sẽ cải thiện được tình hình của bà ấy.
Bà cụ tóc bạc thầm tính toán trong lòng nhưng trên mặt không biểu lộ ra chút nào. Bà vẫn cười tươi, nắm lấy tay Vương Thục Hiền và đi về phía trước vài bước.
Các bà cụ khác thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.
Trong suốt quá trình xếp hàng sau đó, họ cũng luôn trò chuyện nhỏ nhẹ, hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ. Họ luôn chăm sóc cảm xúc của Vương Thục Hiền, không để bà lại rơi vào vòng xoáy tự nghi ngờ.
Đối với chuyện gia đình, Vương Thục Hiền có ý định thay đổi. Vừa hay bên cạnh luôn có các bạn già khuyến khích và ủng hộ, bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676605/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.