Cuối cùng, ý tưởng của bác sĩ Cố vẫn không thể thành hiện thực, vì không lâu sau khi anh ta nói xong, ngoài cửa đã có một tiếng "Có ai không" đầy tha thiết vọng vào.
Vương Ngự Trù theo phản xạ hét lớn ra ngoài:
"Có có, ra ngay đây" - Rồi vội vã chạy ra mở cửa. Trước khi đi, ông còn cười với Hứa Hoan và mấy người, nói: "Những người này đến càng ngày càng sớm rồi!"
Giọng nói đầy vẻ đắc ý đó, không cần nói cũng biết, có thể thấy ông ấy rất vui vẻ, không hề tức giận vì khách đến sớm hơn thời gian mở cửa nửa tiếng.
Khách đến càng sớm, ông càng vui, đó là động lực kiếm tiền đang tràn đầy!
Không có gì có thể làm trì hoãn việc kiếm tiền!
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng khách gọi món, tiếng Vương Ngự Trù nhận đơn và bắt đầu làm bánh nướng kẹp thịt sườn. Nghe thấy vậy, ba người mới mở quán không khỏi ghen tị, nhưng vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh, không để lộ cảm xúc quá rõ ràng.
Chỉ vài ngày nữa thôi, họ cũng sẽ được trải nghiệm cái phiền phức ngọt ngào này.
Hứa Hoan và mấy người kia cũng đã ăn gần xong, dọn dẹp bàn rồi cùng đi ra sân.
Những khách đến sớm thường là dân văn phòng. Họ cố tình dậy sớm để đi đường vòng mua bữa sáng, mục đích là dùng đồ ăn ngon để ru ngủ bản thân, xua tan sự bực bội khi phải dậy sớm đi làm để kiếm tiền còm cõi.
Vì vậy, dù đã xếp hàng và nói với Vương Ngự Trù mình muốn gì và đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676570/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.