Chín giờ sáng tại ga Đông thành phố A, dòng người chen chúc đông đúc, chật như nêm.
Như mong muốn của Hứa Hoan, ba người bạn cùng phòng đại học của cậu đã đợi sẵn ở cổng ga từ sớm.
Ba chàng trai trẻ với phong cách khác nhau, người cao nhất là Đường Lâm. Cậu ta có một khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn qua tưởng chừng rất khó gần, nhưng chỉ những ai thân thiết mới biết được tính cách thật sự của cậu ấy là ngoài lạnh trong nóng. Suốt bốn năm đại học, hầu hết chuyện lớn chuyện nhỏ trong ký túc xá đều do Đường Lâm lo liệu, lại còn rất hưởng thụ chuyện đó, nên bị ba người còn lại đùa là “mẹ đảm trong hình hài nam giới”.
Nguyên Nhược thì có gương mặt bầu bĩnh như búp bê, trông rất trẻ trung, đến mức nếu giờ bước vào khuôn viên đại học, chắc chắn sẽ bị nhận nhầm là sinh viên năm nhất.
Trái ngược với Đường Lâm vốn ít cười, Nguyên Nhược là người cực kỳ hay cười. Cậu cười khi nói chuyện, cười lúc làm việc học tập, thậm chí ngồi không ngẩn người cũng hay mỉm cười ngốc nghếch, phải nói là tận dụng triệt để hai má lúm đồng tiền trên mặt.
Nếu ở thời điểm bình thường, vóc dáng của hai người này cũng có thể gọi là mặc đồ thì gầy, cởi ra thì săn chắc. Nhưng đứng cạnh Kỷ Sâm Trạch, họ lập tức bị lu mờ hoàn toàn, trông như que củi vậy.
Thời gian chờ đợi khá nhàm chán, Nguyên Nhược nhìn ngang ngó dọc một hồi, ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào người Kỷ Sâm Trạch, cuối cùng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676550/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.