Sau cơn mưa, không khí trở nên đặc biệt trong lành, bầu trời như được gột rửa, trong xanh sáng sủa. Cơn mưa kéo dài suốt buổi sáng đã làm dịu đi cái oi bức của mùa hè. Một chiếc xe buýt cũ kỹ chậm rãi dừng lại tại cổng vào thị trấn Thanh Sơn.
Hành khách trên xe như đàn cá bị nhốt trong rọ quá lâu, ùa xuống xe, hít lấy hít để bầu không khí tươi mới bên ngoài. Hứa Hoan xuống xe sau một bà lão tóc bạc trắng. Chiếc vali to làm thân hình cậu trông càng thêm gầy yếu, cơ mặt thì đã cứng đơ vì cười quá nhiều.
Cảm nhận được ánh nhìn lơ đãng xung quanh, trong đầu Hứa Hoan chỉ lặp đi lặp lại một chữ:  “KHỔ.”  Ai mà hiểu được cái cảm giác ngột ngạt khi là "trưởng bối trẻ tuổi" ở quê chứ!  Hiếm khi mới về quê một lần, vậy mà hơn nửa xe lại là người quen, ai nấy đều cực kỳ lễ phép. Có nhất thiết phải vậy không?  Khi Hứa Hoan vừa đặt chân xuống xe, chiếc xe buýt lại “kẽo kẹt” chuyển bánh rời đi. Đám đông yên lặng được mấy phút rồi lại ríu rít chào tạm biệt nhau.  “Cậu ơi, con đưa thằng bé về trước nhé. Tiểu Bảo, mau vẫy tay chào ông của con nào, nói ‘tạm biệt’ đi~” - Người phụ nữ trẻ mỉm cười chân thành, vừa nói vừa lấy ra từ túi áo của đứa bé một cây kẹo m*t sơn tra, nhét vào tay Hứa Hoan.  Bị cú “hiếu kính” bất ngờ làm chao đảo, Hứa Hoan tròn mắt nhìn đứa bé ba giây. Trước khi nó khóc ré lên, cậu liền vội trả lại kẹo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-toa-nha-o-que/4676509/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.