Ngày cưới gần đến rồi, vậy nên ai cũng bận rộn. Người lớn lo hết cả nên chúng tôi khá nhàn rỗi. Tối nó hay chở tôi đi ăn, đi chơi này nọ. Từ lúc định ngày cưới tới giờ, nó quan tâm tôi hơn hẳn, chẳng còn cái điệu bộ hềnh hêch chọc tức tôi khi xưa nữa. Tôi thấy nó nghiêm túc kì lạ. Ngày ba bữa phải nhắn tin gọi điện đủ kiểu bắt tôi ăn cơm. Mẹ tôi với mẹ nó, à không, giờ phải nói là mẹ chồng tôi, cứ nhìn nhau tủm tỉm suốt ngày. Gọi " mẹ chồng " chẳng quen nên mọi người cứ trêu tôi mãi. " Thằng chồng tương lai " cũng hùa theo nên tôi càng điên hơn.
- Nhi, ăn cơm đi mày.
- Không ăn.
Tôi nằm trên giường, trùm chăn kín mặt. Không thèm ăn cơm.
- Ăn đi, tao xin mày đấy.
- Tao không muốn ăn.
- Thế mày muốn ăn gì?
- Phở. - Tôi nhìn ra ngoài cửa, trời đang mưa. Rồi lại nhớ đến quán phở cách đây hơn 2 cây số.
Nó không nói gì nữa, lẳng lặng đi ra ngoài. Chờ mãi chẳng thấy nó quay lại, tôi nghĩ nó giận rồi. Đang định ra ăn cơm thì nó đi vào.
- Phở này, ăn nhanh đi không đói.
Tôi nhìn nó. Tóc nó ướt, quần áo cũng vậy, tay bê bát phở nóng cho tôi. Vừa tức vừa thương. Tự nhiên thấy vậy, tôi lại khóc.
- Ấy, sao đấy, hay mày không thích ăn phở, tao mua cái khác cho mày nhé.
- Huhu, sao mày ngu thế, tao đùa thôi mà mày đi thật à.
- Rồi rồi tao xin lỗi, thôi ăn đi nhanh lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-thang-ban-than/61006/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.