Sau một tuần thì tôi được xuất viện về nhà.
...
" Mẹ, sao mẹ không cứu con? "
" Mẹ, con lạnh, con sợ lắm! "
" Con chết uan uổng quá. "
" Mẹ ơi, mẹ ơi, con phải đi rồi, tạm biệt mẹ..."
- Khônggg, đừng, đừng mà...
Cạch!
- Anh đây, bình tĩnh lại đi!
Tôi tỉnh giấc, trán ướt đẫm mồ hôi. Cái giấc mơ quá đỗi chân thực làm tôi hoảng sợ.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ an ủi tôi.
- Đừng sợ, chỉ là mơ thôi. Có anh đây rồi!
- Huhu, con bé, con bé nói nó lạnh, nó đang sợ lắm.
- Nghe này, đó chỉ là mơ thôi, đừng dọa anh mà.
- Anh, em sợ, sợ lắm.
- Đừng lo, có anh ở đây rồi, đừng sợ.
...
Giấc mơ ấy cứ quanh quẩn trong đầu tôi, khiến đêm nào tôi cũng không thể yên giấc. Hôm nay đầy tháng con tôi. Mẹ tôi làm mấy mâm cơm mời các cô các bác. Tôi không thể chịu được khi nhìn thấy nhiều người, chẳng hiểu sao lại như vậy. Tôi chỉ muốn ở một mình trong phòng, cả ngày không gặp một ai, chỉ quanh quẩn chơi với con. Bé con ngủ say mà vẫn nhạy lắm, đặt xuống một cái là khóc ngay. Cái miệng bé chúm chím hồng hồng, thơm thơm mùi sữa. Sau bao thời gian suy nghĩ, tôi và Thế Anh đã quyết định đặt cho bé cái tên thật đẹp - Hà Anh.
Hà Anh giống ba, giống đến từng chi tiết. Ba thương bé lắm, học về là chơi với bé ngay. Tôi biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-co-mot-thang-ban-than/2156192/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.